Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 1 - Chương 1: Đào yêu kỳ hoa - trọng sinh




Edit: Krizak

Beta: Nami

Trong nhà lao âm u, trên cửa sổ chỉ le lói một chút ánh sáng. Thứ ánh sáng trân quý tản ra khắp nhà lao, ở giữa không trung nhấp nhô những vầng sáng mờ nhạt. Bên trong, tất cả mọi thứ đều mong manh dễ vỡ không chân thực, dường như mộng ảo đều giống nhau, chỉ cần nhẹ nhành khuấy động, phảng phất mọi thứ đều tan thành mây khói.

Chiếc giường đá rộng lớn chiếm cứ hơn quá nửa nơi này, một thân thể trắng nhợt đang say giấc, trên áo mỏng còn mơ hồ ẩn ẩn chút máu.

Chiếc giường rộng lớn làm cho con người đang say giấc càng trở nên nhỏ bé, thương cảm.

Tứ chi của cậu bị xiềng xích khóa trụ, cổ tay, cổ chân  bị buộc chặt làm ra những vết thương thật sâu, vết tích tương đối nhiều có chút huyết nhục mơ hồ,  trọng thương  như thế còn không phải là do liều mạng giãy dụa?

Khuôn mặt của cậu trắng bệt, không còn một chút máu. Nhưng ngũ quan tinh xảo không chút  chịu ảnh hưởng bởi khí sắc, vẫn cứ gọn gàng tinh tế động lòng người.

Bởi vì tuổi tác còn trẻ, mi mục chưa trưởng thành, từ vẻ bề ngoài  không nhận nổi là nam hay nữ.

Cứ như vậy, lẳng lặng nằm, ngay cả nghĩ muốn cuộn mình thức dậy cũng cảm thấy bất lực. Bộ dáng như vậy khiến người nhìn sinh tâm thương xót, kẻ như thế nào lại nhẫn tâm mang y khóa ở chỗ này, làm y chịu nhiều khổ sở như vậy?

Thời gian từng chút trôi qua,người  trên giường không hề có động tĩnh, hô hấp mỏng manh càng ngày càng yếu. Tất cả mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ, không gian phảng phất giống như đều đông cứng  –  thời gian dường như hoàn toàn dừng lại, đem tình cảnh tuyệt mỹ mà thê lương này đọng lại thành họa. Kia, đồng hồ thời gian dần dần tĩnh lặng, tất cả mọi thứ tại giờ khắc này trở nên yên tĩnh, vô thanh vô tức.

Qua thật lâu, người trên giường mới khẽ cử động.

Một người sinh mệnh mất đi, một người sinh mệnh sống lại.

Phảng phất cất lên thanh âm lạnh nhạt, dường như là không để ý đến thế  tục biến ảo khôn lường, một người lãnh đạm hờ hững không ngừng hát…

Sinh giả vi quá khách

Tử giả vi quy nhân

Thiên địa nhất nghịch lữ

Đồng bi vạn cổ trần(1)

_____________________________________

Lý Nghĩa là một người đã hơn ba mươi tuổi, thân thể cường tráng khỏe mạnh, là con nhà võ, tại phủ Liêm Thái Sư làm hộ vệ đã hơn chục năm. Cùng hắn tiến vào phủ còn có một nhóm người, không phải là vị đại nhân đã hi sinh vì nhiệm vụ, cũng  đã được thăng chức, làm quan trên của hắn, được Thái Sư hay các công tử trong phủ tin tưởng giao nhiệm vụ, có thể nói những người đó đúng là đường làm quan mở rộng. Bất quá, hắn vẫn còn ở lại nơi cũ không đi, cũng không  tranh giành địa vị cho chính mình.

Hắn vẫn như vậy, giữ một vị trí không cao, thân phận hộ vệ không thay đổi cũng không so bì cao thấp với nô bộc đầy tớ. Tất cả cũng vì con người hắn quá mức thành thật, tâm tính thiện lương. Một người hiền lành như vậy còn có thể tồn tại ở nơi như ăn tươi nuốt sống này, hơn nữa còn hoàn hảo sống tốt mười mấy năm, không thể không nói vận khí hắn rất tốt, hay là tâm tư của hắn không giống như người khác nói. Nhưng trắng ra hắn chỉ là một người đơn độc.

Mấy ngày hôm trước,  thời điểm tiểu công tử đưa vào phủ một người  có tướng mạo  rất đẹp, Lý Nghĩa đương nhiên chưa được nhìn qua, bất quá nghe người ta nói lúc người được mang vào đã bị hôn mê. Ban đầu, hắn còn tưởng rằng Thái Sư  sẽ mang thiếu niên xinh đẹp kia cho Đại công tử thưởng ngoạn, nhưng  về sau mới biết được  công tử là muốn mang đứa nhỏ kia cho hoàng đế bệ hạ.

Thế giới này, hiện tại vùng Trung Nguyên là đỉnh lập(2) của tam quốc, Thừa quốc trấn giữ phương Bắc, là nơi có diện tích lớn nhất, quân binh tinh nhuệ rộng lớn, là một quốc gia cường đại. Cho dù là Lý Nghĩa, hắn cũng tinh tưởng, tương lai không xa, Thừa quốc chắc chắn sẽ thống nhất thiên hạ, kết thúc thời kỳ Tam quốc.

(2) Thế chân vạc.

Miền Bắc là Thừa Quốc, khí trời rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều so với  miền Nam của Cẩm Quốc, người ở nơi này cũng được hưởng an lành hơn Cẩm quốc. Hiện tại, các vương hầu công khanh, đại thần công tử của Cẩm Quốc đều có thể ngoạn nam sắc. Ở Thừa quốc nam sắc cũng không phải rất thịnh hành, ít nhất hắn biết trong nhà công khanh đại thần cũng có thế  dưỡng luyến đồng. Phủ Thái Sư sẽ không hảo nam sắc, trong phủ có bốn vị công tử, cũng chỉ có một mình Đại công tử là ưa thích.

Trong cung hoàng đế, khi tuyển tú đều là tuyển những nữ tử mỹ mạo, không có tuyển nam tử. Hiện tại trong cung có vài vị nam phi, nam thị, đều là do các đại thần hoặc nước khác dùng làm lễ vật cung thỉnh cho Vua. Bởi vậy, Lý Nghĩa biết Hoàng đế cũng không ưa thích nam sắc.

Thừa quốc hiện tại trọng võ khinh văn, Liêm Thái sư vốn dĩ là thầy  của Thái tử, Hoàng thượng hiện giờ là Thái tử đăng cơ ngày ấy, hiện tại từ thầy của Thái tử trở thành Thái sư. Liêm Thái sư là thầy của Vua, nhưng cũng không được chính Vua ưa thích, không tên tuổi, không quyền thế, cũng không quản hơn được chuyện gì.

Vì vậy lần này, Thái sư nghĩ thừa dịp thọ thần của Hoàng đế, đưa đến một mỹ nhân, cầu cho nhị nhi tử chức giám thị lương thảo trong quân. Làm giám thị lương thảo sẽ không bị tướng quân khống chế, chỉ lệ thuộc trực tiếp từ Hoàng Thượng, rất có quyền mà còn được Hoàng Thượng tín nhiệm.

Tin tức không phải mọi người đều biết đến, nhưng Lý Nghĩa có con đường của chính hắn. Có điều, tặng một vị mỹ công tử cho một người không hảo nam sắc như Hoàng đế, hắn hoài nghi Thái sư có thể thành công hay không trong việc mưu cầu chức vị, trong khi cũng có rất nhiều người cạnh tranh chức quan.

Được biết mấy ngày hôm trước, kia, vị công tử được đưa vào phủ, bởi vì thề sống chết không không muốn làm nam sủng cho kẻ khác, cho dù có là Hoàng đế cũng không được, cho nên Thái sư không thể làm gì khác đành buộc lòng mang hắn ra dạy dỗ. Lý Nghĩa nghe nói vì muốn buộc hắn vào khuôn phép, nên cũng đã có bốn năm ngày chưa cho hắn ăn cơm, còn dùng không ít nghiêm hình lưu lại, tưởng nghĩ Thái sư tuổi tác đã cao, cũng thực sự là người tâm địa cứng rắn.

Việc này vốn cùng Lý Nghĩa không chút quan hệ, bất quá, bởi vì hắn ở lại phủ Thái sư đã lâu, xem như cũng có tư cách nhất trong đội hộ vệ, tất nhiên sẽ được tín nhiệm hơn một chút, ngày hôm nay việc chăm sóc vị công tử kia được phân đến trên tay hắn.

Kỳ thực Lý Nghĩa cũng biết đây là một việc rất kém cỏi,  không  thể làm cho vị công tử kia chết, chỉ là muốn giày vò mà khuyên bảo hắn, làm cho hắn đáp ứng yêu cầu của Thái sư.

Lý Nghĩa đứng ở trước cửa nhà lao, bên trong là một mảnh âm u sâu thẩm,chỉ có vài ngọn đèn nhỏ lượn lờ thứ ánh sáng mờ nhạt, cảm giác giống như những con ma trơi đang nhảy múa vui vẻ trong không gian tỉnh lặng; Tại đây tiết lạnh mùa xuân còn không có tồn tại trong không khí, nơi này làm cho người ta chỉ muốn tránh xa đi.

Lý Nghĩa thở hắt ra, “Con mẹ nó, này người khác không làm toàn bộ đều đẩy lên người lão tử!” Hắn hung hăng đá một cước vào cửa gỗ của nhà lao làm nó rung chuyển từng đợt.

May mắn là Lý Nghĩa cũng đã nhìn quen  thảm cảnh, thấy tình cảnh hiện tại, cũng không thể không  đối với chính Thái sư chủ tử mà phun cho vài phần nước bọt, mắng chửi một câu, “Con mẹ nó, ngươi cho là người khác không phải người!”

Người trên giường đá ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, ở trong mắt hắn chính là một thiếu niên xinh đẹp. Sắc mặt trắng xanh, lạnh như tiết trời, chỉ có duy nhất một kiện áo mỏng che đậy thân thể, trên áo mỏng bạch sắc chỉ toàn loang lổ những vết máu, tứ chi bị khóa lại, hô hấp yếu nhược làm cho người ta nghĩ  hắn đã muốn mất hơn nửa cái mạng.

Thời gian qua, Lý Nghĩa luôn bị người ta nói là lòng dạ đàn bà, khi chứng kiến tình cảnh này, hắn cũng kiềm lòng không được mà vội vàng mở khóa cho người trên giường. Kéo hắn vào lòng, người trong ngực cũng chỉ là đứa nhỏ suy yếu hư nhược.

Lý Nghĩa không cần nghĩ cũng biết, đám người kia chính là muốn nhìn người nọ chết, vì sợ Thái sư trách tội, nên mới mang người đem giao cho hắn lo.

Lý Nghĩa cảnh giác nhìn bốn phía, phát hiện không có ai, mới để tay sau lưng người đang suy yếu, truyền qua một cổ nội lực ấm áp.

Hơn nữa ngày, người trong ngực mới có chút động tĩnh. Lý Nghĩa nhìn hắn, người kia mới chậm rãi mở mắt, thần thái được nhãn tiệp dài mà nồng đậm che khuất, đồng tử trong veo như ngọc sắc lưu ly, có một tầng sương mù che lấp, hấp  dẫn người tìm tòi, khám phá. Hiện tại, trong mắt người kia chỉ toàn một mãnh thần sắc mê man, mông lung nhìn hắn. Đôi cánh môi khô nứt đang hé mở, chỉ phát ra những thanh âm suy yếu, Lý Nghĩa không nghe rõ là hắn đang nói gì, đành phải dán sát tai vào, mới biết được đối phương đang nói, “Lạnh, lạnh…” Sau đó lại là muốn uống nước.

Lý Nghĩa nhìn con người trước mắt, lòng cảm thông của hắn chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy. Nhìn người kia thần chí mơ hồ, hắn thực sự không ngờ cậu chịu nhiều đau khổ đến thế. Hoặc làm cho cậu chết đi, hoặc là khiến cậu tiếp nhận chuyện được đưa vào cung!

Bất quá Lý Nghĩa cũng vì bát cơm của mình, đương nhiên sẽ không làm cho cậu chết, hơn nữa hắn cho rằng bị mang đi làm nam sủng cho Hoàng đế cũng không phải là chuyện gì xấu. Vì vậy, hắn liền làm chuyện cần làm, cúi đầu chậm rãi nói, “ Ngươi cũng là nên đáp ứng yêu cầu của Thái sư đi! Khởi đầu nên nhẹ nhàng một chút, ngươi không dùng lãnh, còn có thể được nước! Khởi đầu nên nhẹ nhành một chút,…”

Người trong lòng căn bản không hiểu hắn đang nói gì, chỉ là mờ mịt nhìn hắn, nhìn cái miệng của hắn, cuối cùng không biết là đã nghe hiểu được hay nghĩ thông suốt, chính là thuận theo câu nói kế tiếp của hắn mà nhẹ nhàng gật đầu.

Vì vậy, Lý Nghĩa rất là cao hứng mà ôm cậu đi ra. Hắn cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng, chỉ cần cậu đáp ứng là được. Phủ Thái sư tất nhiên sẽ cho cậu sự chiếu cố tốt nhất.

________________________________________________________________________________

(1)    Bài thơ Nghĩ Cổ của Lý Bạch

Nghĩ cổ

Sinh giả vi quá khách

Tử giả vi quy nhân

Thiên địa nhất nghịch lữ

Đồng bi vạn cổ trần

Nguyệt thố không đảo dược

Phù tang dĩ thành tân

Bạch cốt tịch vô ngôn

Thanh tùng khởi tri xuân

Tiền hậu cánh thán ức

Phù vinh hà túc trân!

—Dịch nghĩa—

Sống như khách bộ hành qua đường

Chết giống như người trở về

Trời đất khác chi quán trọ trần gian

Cùng chịu đau khổ như đám bụi trần

Con thỏ trong trăng mãi nghiền thuốc

Dâu xanh đã hoá thành củi khô

Xương trắng âm thầm biết nói gì

Cây thông xanh nào biết đến mùa xuân

Mọi việc trước sau gì cũng thở than

Công danh phú quý nào đâu bền vững, có đáng chi!!!!