Lãnh Thanh

Quyển 2 - Chương 10




Sáp sáp thu phong sinh,

Sầu nhân oán ly biệt.

“Nhị vị, tại hạ có việc gấp có thể nhường đường trước được không?” Đường bên phải Mạnh Anh Úy lên tiếng đầu tiên.

Nhường đường tuy rằng là một loại lễ phép, nhưng ở một số thời điểm nó cũng có thể xem là biểu hiện của yếu đuối, tình huống hiện tại trong mắt mọi người tuyệt không phải chuyện tốt, cho dù không ra tay quá nặng cũng sẽ có vung tay giằng co. Nhưng không nghĩ tới Lãnh Thanh cùng trang chủ U Minh Sơn trang thần bí đội một mặt nạ che nửa khuôn mặt, như có ăn ý nhìn nhau một lúc đều tự động thối lui.

Đám người chờ xem kịch vui thậm chí chờ xảy ra chuyện lại vớt vát gì đó hoặc đám tạp vụ chờ dương danh lập vạn không khỏi khóc thét.

“Đa tạ!” Mạnh Anh Úy truyền lệnh đội ngũ đi tiếp, nhưng không nghĩ tới đội ngũ vừa chuyển vào trên đường lớn, từ một chiếc mã xa hoa lệ giữa đội ngũ truyền ra tiếng thét của một thiếu nữ,“Thiếu gia! Thiếu gia! Thiều Vận thiếu gia hộc máu!”

Thanh âm vừa ra, Mạnh Anh Úy lập tức lập tức nhảy xuống chạy vào giữa đội ngũ. Một thân ảnh màu bạc lên xuống rồi nhảy vào xe ngựa, phía sau một chiếc mã xa cũng xuống vài người nhìn qua như đại phu.

Nhất thời, không khí vừa mới thả lỏng vài phần lại ngưng trọng lên. Hoài Tư sơn trang cứ như vậy đứng giữa đường, đặt hai đại sơn trang khác ở một bên không chút nghĩ đến làm vậy có thất lễ hay không, những kẻ thiếu độ lượng chỉ sợ sẽ đương trường rút binh khí đánh tới. Thế nhưng hai sơn trang vẫn không có động tĩnh, phía sau đã có vài kẻ chạy lên, trong lúc nhất thời nơi này loạn thành một đoàn.

Chính lúc này, Mạnh Anh Úy từ trên mã xa xuống trong tay hắn còn ôm một người, người này có một đầu ngân phát (tóc bạc).

Lúc nãy nữ tử trên mã xa gọi “Thiều Vận” Người trong giang hồ đều biết, y là là thân tín cùng Mạnh Anh Úy lớn lên Thu Thiều Vận — giang hồ nhân sĩ xưng “Thiều Vận công tử”. Thiều ý là tốt đẹp; Vận cũng là âm sắc tốt đẹp. Hai chữ hợp nhau tạo ra một âm sắc tốt đẹp. Thu Thiều Vận quả thật người như tên là một nam tử dị thường xinh đẹp cũng vì vậy mà trên giang hồ đồn đãi Mạnh Anh Úy đã qua tuổi ba lăm có đoạn tụ chi phích.

Nay xem Hoài Tư sơn trang trang chủ phản ứng như thế, thì đồn đại cũng không tính giả

“Nhị vị, vừa rồi thất lễ. Ngày khác tất đăng môn tạ lỗi.” Ôm Thu Thiều Vận, Mạnh Anh Úy tuy rằng giải thích nhưng vẫn như cũ uy phong lẫm lẫm không mất phong phạm. Nói vừa xong cũng không định đứng lại xoay người bỏ đi.

“Mạnh trang chủ.” Lúc mọi người ở đây nghĩ hôm nay lại không có kịch hay để xem, thì U Minh Sơn trang trang chủ nói ra một câu, toàn trường im lặng,“Có thể đến nơi khác nói chuyện?”

Một bàn tay xinh đẹp kéo vạt áo Mạnh Anh Úy, Mạnh Anh Úy cúi đầu nhìn khuôn mặt dù tiều tụy vẫn không kém phần xinh đẹp. Biết người nọ đang lo lắng cho mình, Mạnh Anh Úy cúi đầu hôn lên trán y, mặt Thu Thiều Vận tức khắc hơn một rặng mây đỏ.

Vừa rồi còn thấy Mạnh Anh Úy quá bất nhã, nhưng nhìn thấy cảnh hai người tình chàng ý thiếp Lãnh Thanh ngược lại thấy hâm mộ phi thường không khỏi xoay người nhìn Triệu Phỉ Khanh vừa xuống xe đang đi lại chỗ mình — Tử Du, ngươi chừng nào thì có thể cho ta ôm ngươi vào lòng mà hôn a? Ta không hy vọng xa vời có thể ở trước mặt nàn dân thiên hạ làm thế, chỉ cần ở trong phòng đóng cửa để ta ôm, ta hôn cũng được rồi……

Hiện tại Lãnh Thanh đã hoàn toàn lâm vào tưởng tượng màu hồng phấn của mình.

Mặt khác một bên, Mạnh Anh Úy giao Thu Thiều Vận cho nha hoàn nâng về cùng U Minh Sơn trang trang chủ đi sang một bên nói chuyện. Rất xa nghe không thấy bọn họ nói cái gì, nhưng có thể thấy Mạnh Anh Úy bỗng nhiên hưng phấn hơn nữa mặt mang tươi cười. Không quá một khắc hai người lại đi về, mà cận thị phía sau Lãnh Thanh phát hiện họ là đi về phía đội xe nhà mình, nên bắt đầu nháy mắt cho chủ tử nhà mình. Bất đắc dĩ, có lẽ là thế giới ảo tưởng quá mức xinh đẹp làm Lãnh Thanh không hề chú ý có người đang lại gần.

“Trang chủ! Trang chủ!” Cận thị nóng nảy, cuối cùng không thể làm gì hơn đành đá vào bụng ngựa của Lãnh Thanh. Không biết là do hắn không có đắn lực đạo hay là ngựa này bình thường quá yếu, tọa kỵ của Lãnh Thanh thế nhưng lập tức ***g lên. Lãnh Thanh hoảng sợ vội vàng kéo dây cương mới không gây ra chuyện chê cười quá lớn, nhưng gây ra một trận cười to cũng đã tính đủ.

Ổn định ngựa xong, Lãnh Thanh dưới ánh mắt người một nhà oán thầm cùng người ngoài trêu đùa xuống ngựa đi đến chỗ hai vị trang chủ khác. Hoàn hảo hai vị này một vị tu dưỡng rất tốt, một vị tâm tư không ở đây mà nhìn Lãnh Thanh chê cười. Nên trên mặt cũng chẳng tỏ vẻ gì.

“Lãnh trang chủ, chẳng biết có thề mượn ngài một thứ hay không?” Đi đến trước mặt Lãnh Thanh, Mạnh Anh Úy đi thẳng vào vấn đề nói.

“Cái gì?”

“Nghĩa phụ ngài, Triệu, Phỉ, Khanh.”