Lãnh Tàn Hoan

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Không Lưu Được Nhân Gian





Ngoài trướng lụa mỏng, một gã nam tử tuấn mỹ vẻ mặt ảm đạm đứng, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nhân nhi trên giường, không nhịn được thì thào nói “Linh nhi, chẳng lẽ ngay cả con cũng muốn bỏ phụ thân mà đi sao? Con không phải đã đáp ứng mẫu thân con, hảo hảo làm bạn với phụ thân sao? Nếu đã đáp ứng rồi, vì sao lại còn hù dọa phụ thân như thế?”
Tiếng nói ảm đạm, đến nỗi thái dương cũng chua sót lặng lẽ vùi mình vào mây, giống như không muốn chứng kiến khoảnh khắc bi thương này.
Nữ hài trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hai mắt nàng nhắm nghiền, trên trán không ngừng vã mồ hôi. Nhưng kỳ quái chính là, mồ hôi tuôn ra như mưa, trên người lại tí xíu mồ hôi cũng không có, hơn nữa còn lạnh dọa người, thậm chí trên cánh tay nhỏ bé non mềm của nàng đã ngưng lại một tầng sương trắng.
“Sương nhi, nàng có thấy không? Linh nhi của chúng ta đang gặp nguy hiểm, nếu nàng ở trên trời có linh, xin hãy giúp hài nhi đi!” Tuấn nam tử khép hờ đôi mắt, tâm tư phiêu phiêu về phương xa.
“Phụ thân… Phụ thân….” Ngoài cửa một thiếu niên vội vàng chạy vào, hắn kéo nam tử đi ra ngoài, ” Chuyện gì, Phong nhi?”

“Cha, mau ra đây! Ngoài cửa có một quái nhân, nói là có thể trị được bệnh cho Phiêu Linh!” Thiếu niên cao giọng hồi đáp.
“Lại có việc này?”
Khi Nhâm Ngạo bước nhanh đi vào tiền thính, chứng kiến thấy cảnh tượng quả thực làm cho hắn giật mình không ít, “Xin hỏi các hạ là người phương nào?” Nhâm Ngạo thấy tăng nhân trước mặt không giống tăng nhân, đạo sĩ không giống đạo sĩ, mà là một bạch hồ lão giả, trong lòng rất nhiều nghi ngờ.
“Lão phu là chân nhân Ngọc Phong sơn!” Vừa làm lễ, hồng lão giả vừa nói.
“Các hạ chính là nổi danh khắp thiên hạ Ngọc Phong chân nhân sao?” Nhâm Ngạo có chút giật mình, hắn không nghĩ tới Ngọc Phong chân nhân trong truyền thuyết, lúc này lại xuất hiện trong phủ mình.
“Không dám, không dám! Ngoại giới tán thưởng, thật không đáng tin! Lão phu vốn đang vân du tứ hải, hôm nay dạo tới quý phủ, thấy dị tượng hiểm sinh ở quý phủ, cố ý đến đây tìm tòi!”

“Dị tượng hiểm sinh? Chân nhân chỉ giáo cho?” Nhâm Ngạo vừa nghe trong lòng chấn động, vội vàng lên tiếng muốn hỏi đến tột cùng là cái sự tình gì.
Chỉ thấy bạch hồ chân nhân cũng không đáp lại, hắn vuốt chòm râu sắc mặt nghiêm túc nói ” Việc này tạm thời còn chưa rõ ràng, phải đợi sau khi lão phu thấy bổn nhân mới có thể phân biệt”
“Bổn nhân? Chân nhân nói chính là người nào?”
“Là người phương nào? Lão phu cũng nói không rõ, lão phu chỉ muốn biết trong quý có phải người bệnh nặng không?”
Người bệnh nặng! Nhâm Ngạo nghe thấy liền luôn miệng nói “Có! Tiểu nữ bệnh tình nguy kịch, chân nhân có thể có phương pháp cứu nàng?”
“Có thể hay không trước mang lão phu đi vào nhìn?” Bạch hồ lão giả tiếp tục vuốt chòm râu, vẻ mặt cao thâm.
“Chân nhân, thỉnh….”
Trong phòng, sắc mặt Ngọc Phong chân nhân ngưng trọng, hắn nhìn thấy nữ hài hôn mê bất tỉnh, lắc đầu liên thanh thở dài “Hồng nhan khuynh sát hà quang vô, tối thị nhân lưu bất trụ!” ( theo mình hiểu là người đẹp chỉ như vầng sáng mờ ảo, sẽ tan biến trong nhân gian, không biiết đúng ko, ai biết thì góp ý mình nhé >”