Lãnh Tàn Hoan

Chương 37: Q.1 - Chương 38: Thỉnh Cầu





“Hoá ra muội, vẫn luôn biết…” Nghe vậy, Dạ Ngâm Thiên cười yếu ớt, chuyện hắn và sư phụ vẫn luôn tận lực che giấu hoá ra căn bản không lừa được người ngọc thất xảo lung linh trước mặt.
Phiêu Linh, muội có thể không thông minh quá được không! Lúc muội biết tất cả, lúc muội đối mặt với sự sợ hãi của cái chết, muội lại lựa chọn yên lặng một mình chịu đựng, mỗi ngày mỉm cười với mọi người, cũng không muốn phô bày mặt yếu đuối ra cho người khác thấy! Phiêu Linh, muội vì sao phải cố chấp như vậy, trong lòng muội, chất chứa nỗi đau như thế nào…
“Phiêu Linh…” Đau lòng nhìn thiếu nữ tinh xảo trước mặt, Dạ Ngâm Thiên siết chặt tay mình. Phiêu Linh, muội có biết, kinh mạch của muội đã bị đảo lộn, mạng của muội sợ rằng…
“Sư huynh” Nhâm Phiêu Linh mỉm cười, mở miệng nói: “Cảm ơn sư huynh kịp thời cứu giúp, tranh thủ cho Phiêu Linh được ít ngày”
“Không! Là sư huynh vô dụng, huynh chỉ có thể dùng thuốc ngăn chặn hai loại độc tố trong cơ thể muội, căn bản không có biện pháp giải…”
“Sư huynh, Phiêu Linh không trách huynh!” Ôn nhu ngắt lời hắn, thiếu nữ nhìn lòng bàn tay mình, cúi đầu nói: “Ngay cả sư phụ cũng không có cách nào, Phiêu Linh sao có thể khiển trách sư huynh chứ! Sư huynh đã đem độc của Phiêu Linh áp chế, như vậy, cũng đã đủ rồi…”
“Ta…” Bi thương xoay người, Dạ Ngâm Thiên khắc khoải nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió xuân hây hẩy, vạn vật phục hồi sức sống, nhưng thiếu nữ trong lòng hắn, lại chỉ có thể từ từ tiến đến cái chết.
“Sư huynh, muội còn có thể sống bao lâu?” Phía sau truyền đến lời hỏi, Dạ Ngâm Thiên nghe vậy toàn thân căng thẳng, trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, “Hai tháng! Có lẽ, ngắn hơn…”
Hai tháng? Vậy là đủ rồi! Bản thân nàng đã cố gắng hết thảy, ngay cả lúc mình đầy thương tích, nhưng nàng tuyệt không hối hận! Đã yêu, đã trải qua đau đớn, cũng không hối tiếc gì nữa…
Hai tháng? Đúng vậy! Chỉ còn lại hai tháng, nàng nên cố gắng làm bạn với người thân, đây là lời hứa lúc trước của nàng, cũng là tâm nguyện sau cùng của nàng.

“Sư huynh, độc của muội…”
“Yên tâm đi! Ta không nói cho bất cứ ai biết.” Nhẹ nhàng lắc đầu, Dạ Ngâm Thiên cay đắng nói khẽ. Phiêu Linh, muội quả nhiên là không hiểu ta, muội đã liều mạng cũng không muốn cho mọi người biết bệnh tình, lúc này sao ta lại có thể đem mọi chuyện phơi bày ra? Trong mắt muội, vĩnh viễn cũng chỉ có một Lăng ca ca, rốt cuộc đến bao giờ, mới có thể có vị sư huynh này đây…
Khẽ khàng thở dài, bưng chén thuốc đã thoáng lạnh trên bàn, “Đây, Phiêu Linh! Uống chén thuốc này đi !”
Nhìn chén thuốc đen ngòm, thiếu nữ khẽ nhíu mày, tâm không cam tình không nguyện bưng lên, uống một hơi cạn sạch, “Hi hi! Vẫn là sư huynh tối với Phiêu Linh! Biết Phiêu Linh sợ đắng, nên trong thuốc đã đặc biệt bỏ thêm phụ liệu át chế vị đắng cho Phiêu Linh uống!”
Nét mặt tinh xảo hiển lộ một nụ cười ngọt ngào, nhưng mà sau khi thấy biểu tình quái dị của Dạ Ngâm Thiên thì chợt ngưng kết, “Sư huynh, huynh làm sao vậy?”
“Phiêu Linh, muội nói thuốc này không đắng?” Ngập ngừng nhìn nàng, sóng ngầm trong lòng Dạ Ngâm Thiên không ngừng phập phồng. Điều đó sao có thể! Phân lượng thuốc lần này có thể nói là nhiều nhất từ trước đến nay, cho nên thuốc tất nhiên sẽ là đắng nhất! Thế nhưng vì sao, từ nhỏ dù chỉ là một chút đắng cũng chịu không được, bây giờ lại có thể luôn miệng nói không đắng? Chẳng lẽ trong đó có cái gì nhầm lẫn?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miệng bát thuốc, sau đó đưa vào miệng, vùng mi tâm không khỏi cau lại thật sâu. Thật đắng! Rốt cuộc là có chuyện gì, vì sao bát thuốc đắng như vậy, Phiêu Linh lại không cảm thấy gì? Với đầu lưỡi linh mẫn của nàng, căn bản không có khả năng nếm không được! Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn chằm chằm người ngọc, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Ngâm Thiên phủ đầy nét ngưng trọng, không muốn thấy điều ấy, người ngọc cất tiếng trêu chọc, “Sư huynh ngốc, thì ra huynh và Tuyết tỷ tỷ đều ngốc như nhau! Phiêu Linh gạt huynh thôi! Sao muội có thể nếm không được chứ!”
“Muội thực sự nếm được?” Dạ Ngâm Thiên bật thốt nói ra nghi hoặc trong lòng, chỉ thấy Nhâm Phiêu Linh nghe vậy bèn cười he he, tay lúc lắc, “Thật mà! Ban nãy Phiêu Linh gạt sư huynh thôi!”
“Nha đầu chết tiệt kia, muội đúng là dọa sợ sư huynh! Lần này để áp chế độc tố của muội, ta dùng lượng thuốc rất nặng, nhưng lần nay ta chưa có thử qua, sẽ xuất hiện tác dụng phụ gì ta cũng không rõ lắm, lúc đó thật sự là bởi vì tình huống quá nguy cấp, cho nên ta không suy nghĩ nhiều như vậy! Bây giờ nghĩ tới, nếu như thật làm cho muội mất vị giác, ta, ta…”
Dạ Ngâm Thiên nói không nên lời, vẻ áy náy hiển lộ lên trên mặt. Thấy thế, Nhâm Phiêu Linh nhu hòa cười xòa, “Sư huynh tốt ơi, là lỗi của muội! Vừa rồi muội không nên đùa huynh như thế!”

“Quỷ tinh nghịch!” Đoạt lấy chén thuốc trong tay người ngọc, Dạ Ngâm Thiên bất mãn đi về phía bàn, nhưng lúc hắn xoay người, cũng là lúc nụ cười sáng lạn ở phía sau lập tức ngưng kết.
Chỉ thấy, Nhâm Phiêu Linh nhanh nhẹn giơ cánh tay bị thương kia lên, nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương.
Bi thương, vô lực.
Tay, chậm rãi hạ xuống, gắt gao nắm sàng đan, tận lực duy trì nụ cười.
Không sao, Phiêu Linh không sao! Chỉ là không có vị giác mà thôi, sau này không cần sợ thuốc đắng nữa, không sao, thực sự không sao…Nàng không ngừng tự nói với bản thân, ngay lúc Dạ Ngâm Thiên xoay người, nụ cười trên mặt nàng càng thêm rực rỡ.
“Phiêu Linh–“
Ngoài cửa bỗng có một bóng đen lao tới, vào lúc người ngọc còn chưa kịp phản ứng, bóng đen đã thoáng cái đến trước mặt nàng, “Phiêu Linh muội muội, hôm qua thiếu chút nữa muội đã làm ta sợ muốn chết!”
Người đến vành mắt đo đỏ, kéo cánh tay không bị thưởng của nàng, bất mãn u oán nói: “Ngu ngốc! Ta là bảo muội đi tranh thủ, chứ không bảo muội đem mạng ra đi tranh thủ! Nha đầu ngốc, muội thực sự là muốn hù chết ta!” Vừa nói vừa rơi lệ, người đến gắt gao nắm bàn tay tinh tế trắng nõn của thiếu nữ.
Dịu dàng lau nước mắt của nàng, Nhâm Phiêu Linh mỉm cười nói: “Lâu tỷ tỷ luôn luôn kiên cường, hôm nay sao lại khóc?”
“Còn không phải do muội làm hại sao!” Lên tiếng bác lại, Lâu Tâm Nguyệt vừa lau nước mắt vừa tức giận không thôi nói: “Muội còn cười! Đều là do xú nha đầu nhà muội! Muội tùy tiện đi giải độc cho người khác, vạn nhất ,vạn nhất xảy ra chuyện gì, muội bảo, muội bảo ta…” Tiếng nói lại nghẹn ngào, nước mắt không kiềm được rơi xuống. Ngay chính bản thân Lâu Tâm Nguyệt cũng không biết là sao thế này, nàng luôn luôn kiên cường, hôm nay lại không thể khống chế được tình cảm của bản thân.

“Đúng đúng đúng! Đều là Phiêu Linh không tốt, là Phiêu Linh khiến Lâu tỷ tỷ lo lắng! Thế nhưng bây giờ Phiêu Linh đã không có việc gì rồi, chẳng lẽ Lâu tỷ tỷ vẫn dự định tiếp tục trách móc Phiêu Linh ư?”
“Nha đầu ngốc, sao ta lại trách muội chứ! Là tại ta quá nóng ruột!”. Lắc lắc đầu, kéo tay thiếu nữ, thanh âm Lâu Tâm Nguyệt u oán nói: “Nhâm Phiêu Linh, muội thật là đại ngu ngốc! Muội cái gì cũng tốt! Tuy rằng đến cuối cùng muội cũng không đạt được cái gì, nhưng ít ra muội đã từng dũng cảm đi truy đuổi, như vậy, cũng đã đủ rồi…”
“Lâu tỷ tỷ…” Nghe thấy lời nói phát ra từ đáy lòng của Lâu Tâm Nguyệt, trong lúc nhất thời Nhâm Phiêu Linh thiếu chút nữa không không chế được tình cảm của mình.
“Tâm Nguyệt—“ Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Nhâm Húc Phong, chỉ thấy hắn nhấc chân chậm rãi đi vào, lúc tới gần thiếu nữ thì chợt ngừng lại, “Tâm Nguyệt, không được làm phiền Phiêu Linh quận chúa tĩnh dưỡng, chúng ta đi thôi!”
“Phong…”
“Ca ca–“
Nghe vậy, ai cũng đều khiếp sợ!
Vẻ mặt Nhâm Phiêu Linh khó thể tin nhìn Nhâm Húc Phong, sau đó thấy hắn chỉ lạnh lùng kéo Lâu Tâm Nguyệt, đi ra ngoài.
“Ca ca, huynh đang trách muội ư…” Bi thương cúi đầu, sắc mặt Nhâm Phiêu Linh có chút trắng bệch.
“Phiêu Linh quận chúa nghĩ quá rồi, sao thần dám trách Phiêu Linh quận chúa! Quận chúa là chủ tử, muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, căn bản không ai có thể nói gì!”
Vẻ mặt dửng dưng, thanh âm lãnh đạm, tất cả đều thật sâu đâm vào tim Nhâm Phiêu Linh, “Ca, muội xin lỗi…”
“Thần không dám! Phiêu Linh quận chúa vẫn nên sớm nghỉ ngơi, thần cáo lui trước!” Nhâm Húc Phong dứt lời liền bước đi, nhưng ngay lúc xoay người, lại bị Lâu Tâm Nguyệt bên cạnh kéo lại, “Phong, huynh làm cái gì vậy! Lẽ nào huynh muốn làm cho Phiêu Linh càng thêm thương tâm sao!”
“Thương tâm? Muội ấy còn có thể thương tâm? Muội ấy còn có thể vì chúng ta mà đau lòng sao?” Tuy là nói với Lâu Tâm Nguyệt, nhưng ánh mắt Nhâm Húc Phong lại nhìn thẳng vào Nhâm Phiêu Linh.

“Ca, muội xin lỗi, huynh hãy tha thứ cho muội…” Thiếu nữ cúi đầu nói khẽ, tròng mắt ngập tràn nước mắt trong suốt.
“Phong! Huynh thực sự trách Phiêu Linh sao? Nếu như huynh thực sự trách muội ấy, huynh sẽ không không ngủ không nghỉ đứng ở ngoài cửa đợi một đêm! Nếu như huynh trách muội ấy, huynh sẽ không xúc động như một đứa trẻ ba tuổi sau khi biết được muội ấy không sao! Phong, huynh căn bản không trách Phiêu Linh! Huynh đã không trách muội ấy, vì sao lúc này lại còn xử xự làm muội ấy đau lòng như vậy chứ….”
Lâu Tâm Nguyệt chậm rãi nói, mỗi chữ mỗi câu, đều thật sâu khắc vào trong lòng Nhâm Phiêu Linh. Ca ca, huynh vẫn luôn tốt với Phiêu Linh như thế?
Lệ, đã sớm chảy đầy mặt, Nhâm Phiêu Linh chưa bao giờ khóc rống trước mặt người khác, nhưng ngày hôm nay, rốt cuộc nàng đã triệt để mất khống chế.
“Ca ca, xin lỗi…” Nhiều lần lặp lại một câu nói, tim nàng hung hăng co thắt lại. Trên mặt, nước mắt tùy ý cuộn trào mãnh liệt chảy xuống, chỉ vì người ca ca yêu thương sâu sắc kia.
Ca ca, Phiêu Linh vẫn luôn biết lời thề huynh quyết chí phải bảo vệ Phiêu Linh, nhưng mà Phiêu Linh thực sự không đáng để huynh làm như vậy, huynh nên có cuộc sống của huynh, có người huynh yêu thương, thế giới của huynh không chỉ có Phiêu Linh, sẽ còn có càng nhiều càng nhiều người khác…
“Phiêu Linh…” Nhìn muội muội mình thương yêu nhất, lúc này khóc tựa như một đứa trẻ bất lực, tim Nhâm Húc Phong đau đớn vô vàn, “Phiêu Linh…” Hắn vẫn là, không cách nào không quan tâm! Nhâm Húc Phong đi thẳng đến trước mặt thiếu nữ, dịu dàng lau nước mắt của nàng, “Phiêu Linh đừng khóc, là ca ca không tốt! Ngày hôm qua khi ta thấy sinh mệnh muội bị đe dọa, ta thực sự sợ hãi! Muội không báo một tiếng đã chạy về kinh thành, chuyện thứ nhất trở về chính là lấy tính mệnh của mình ra đùa giỡn, muội rốt cuộc đặt cha ở chỗ nào, đặt ca ca ở đâu? Cho nên, ta đã thầm nhũ với lòng, nếu như lần này muội dám chết, dù là trên trời, hay dưới đất, bất kể như thế nào ta cũng sẽ không tha thứ cho muội!”
“Ca ca, Phiêu Linh sai rồi, Phiêu Linh đã làm cha và ca ca lo lắng…” Tiếng nói nức nở đau xót, thiếu nữ nắm lấy vạt áo Nhâm Húc Phong, người run lên trong cơn nghẹn ngào.
“Phiêu Linh…” Nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể bé gầy của muội muội, ánh mắt Nhâm Húc Phong cũng đã không nhịn được mà có tí ươn ướt, “Phiêu Linh, không sao rồi, Phiêu Linh, không sao rồi, tiểu Phiêu Linh của chúng ta cuối cùng cũng không sao…”
Tiếng giọng bao hàm thâm tình, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn trong phòng, thấy hai huynh muội thâm tình như vậy, Dạ Ngâm Thiên nhịn không được xoay người sang chỗ khác. Bên tai liên tục vọng đến tiếng nói đầy vui mừng của Nhâm Húc Phong! Tay, không khỏi gắt gao nắm chặt. Phiêu Linh không sao! Phiêu Linh không sao…
Thế nhưng, Phiêu Linh thực sự không có việc gì ư? Trái tim, lại hung hăng co rút từng cơn…