Lãnh Tàn Hoan

Chương 31: Q.1 - Chương 31: Bị Thương





Thời gian bất tri bất giác đã qua nửa tháng, từ sau đêm Thái tử thành hôn, trên mặt Lăng Triệt vẫn luôn sâu kín lộ ra vẻ đau xót, trong nửa tháng nay, vẻ mặt hắn đều lạnh băng, dồn hết sức lực vùi đầu vào việc huấn luyện quân đội.
Đông Thịnh quốc vẫn luôn tập kích bất ngờ, nhưng có Lăng Triệt bố trí chu đáo, nên tổn thất to lớn đã giảm bớt, có đôi khi thậm chí còn có thể chuyển bại thành thắng.
Ngày hôm đó, sau khi lại đẩy lùi binh sĩ Đông Thịnh, tâm trạng của Lăng Triệt rất tốt, nên hắn lập tức quyết định khao thưởng tướng sĩ.
Chạng vạng, lửa trại nổi lên bốn phía, bên ngoài doanh trướng là một bầu không khí vui mừng, do có lệnh đặc biệt, nên đêm nay các tướng sĩ được giải trừ việc cấm rượu, do đó, trên sân luyện binh, tất cả mọi người đều hân hoan nói cười, có những binh sĩ say rượu kéo nhau ra nhảy nhót, số khác thì ngã ngửa trên mặt đất.
Ngồi trên cao, mặc dù mặt mày Lăng Triệt nghiêm nghị, nhưng từ khóe miệng nhu hòa của hắn có thể thấy được, lúc này tâm tình của hắn lúc này dường như không tệ.
“A Triệt, chúng ta gọi Phiêu Linh tới đây đi!” Cạnh bên, Hà Tử Tu nhìn tình cảnh náo nhiệt như vậy, bèn không nhịn được đề nghị.
“Yến tiệc của nam tử, kêu một nữ tử như nàng tới làm gì!” Lăng Triệt khẽ liếc mắt hắn, mặt không chút thay đổi nói.
“Thế nhưng từ ngày đến đây, Phiêu Linh vẫn luôn cùng mọi người ở cùng nhau, các binh sĩ cũng đều tiếp nhận nàng, ta thấy vẫn nên gọi nàng đến đây!” Ngồi xuống, Hà Tử Tu vẫn tiếp tục nói.
“Tử Tu, ta nhớ kỹ trước đây huynh rất ghét nàng, sao sau một lần hái thuốc trở về, thái độ huynh đối với nàng dường như có chút thay đổi?” Lăng Triệt khó hiểu giương mắt, nhìn thẳng vào mặt Hà Tử Tu.

“Bây giờ ta vẫn ghét nàng!” Nhìn thẳng vào ánh mắt Lăng Triệt, Hà Tử Tu ngồi thẳng người lên, “Ghét nàng, điều này không hề thay đổi. Chẳng qua là ta không muốn mù quáng bài xích nàng, nàng và chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, vừa lên núi hái thuốc, vừa chăm sóc các binh sĩ bị thương, rất nhiều binh sĩ đã xem nàng là người một nhà, cho nên ta cảm thấy bây giờ chúng ta có tiệc mừng, theo lý là nên kêu nàng đến!”
Nhìn vào đôi mắt kiên định của Hà Tử Tu, Lăng Triệt thoáng không vui, “Còn nói không thay đổi! Huynh trước kia, sẽ không vì nàng mà nói bất cứ cái gì! Dù cho nàng đúng!”
“Ta–“
“Được rồi! Như huynh nói, kêu nàng đến đây đi! Có điều, nếu nàng gây ra hành động phiền phức gì đó, huynh nghìn vạn lần đừng trách ta đến lúc đó đuổi nàng ra ngoài.” Lăng Triệt lạnh lùng cắt ngang lời Hà Tử Tu, tùy ý lắc lắc tay ra hiệu.
“Ta biết rồi!” Xoay người, Hà Tử Tu bước nhanh tới lều của Nhâm Phiêu Linh, trong lều, có một thân ảnh thủy lam đang bưng bát thuốc, nét mặt có vẻ khó khăn ngửa đầu uống.
“Phiêu Linh, ngươi uống thuốc?” Hà Tử Tu vén rèm đi vào, nhìn đáy bát đen ngòm, bèn cau mày hỏi “Ngươi bị bệnh sao?”
“Không có gì, chỉ là có chút khó chịu!” Tiện tay thu dọn cái bát, đưa lưng về phía Hà Tử Tu, nét mặt Nhâm Phiêu Linh thoáng hoảng hốt, nàng không thể để bất cứ ai biết nàng uống thuốc do sư huynh điều phối cho nàng.
“Ngươi tìm ta có việc sao?”
“À! Hôm nay trong quân có tiệc, ta là đến gọi ngươi qua đó!”

“Gọi ta qua đấy? Vậy, Lăng ca ca biết không…” Nghe vậy, người ngọc thoáng do dự đôi chút.
“Biết, là hắn bảo ta đến kêu ngươi!” Hà Tử Tu tùy ý cười, sau đó có chút nghiền ngẫm nói “Vậy rốt cuộc là ngươi đi hay không đi?”
“Đi!” Nghe nói thế, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhâm Phiêu Linh lập tức xuất hiện tia vui mừng “Ngươi chờ ta một chút, ta lập tức ra ngay!”
Khi Nhâm Phiêu Linh tươi cười đi tới tiệc rượu thì bầu không khí toàn quân lúc này đã rất sôi nổi.
“Lăng ca ca!” Nhâm Phiêu Linh cười mỉm ngọt ngào kêu Lăng Triệt, sau đó nàng bèn cố ý tìm một vị trí gần bên ngồi xuống.
Nghe vậy, mi tâm của Lăng Triệt không tự giác nhíu lại, nhưng hắn ngại điều Hà Tử Tu vừa nói, cho nên cố nén không nói.
“Đến— hôm nay là một ngày vui, mọi người cùng nhau thỏa thích một bữa!” Giơ cao chén rượu, hắn lớn tiếng nói với chúng binh sĩ.
“Cạn—“ Chúng binh sĩ nhất tề đáp lại, tiếng hô rung trời.

Nhâm Phiêu Linh ái mộ nhìn người trong lòng, nhìn khuôn mặt hắn anh khí mười phần, lòng nàng vạn phần si mê. Bưng chén rượu, khẽ nhấm nháp , nhưng sau đó sắc mặt nàng liền đại biến, “Lăng ca ca, không thể uống! Trong rượu có độc, là nhuyễn thạch tán!”
Nhâm Phiêu Linh cuống quít đứng lên, muốn cảnh báo cho Lăng Triệt, nhưng bỗng nhiên nàng nhìn thấy bên ngoài có một bóng đen bay tới, “Lăng triệt, để mạng lại–“ Tiếng giọng như ma âm, hàn quang lóe ra bốn phía, trong nháy mắt một hắc y nhân xuất hiện trước đài, giơ kiếm hung hăng đâm về phía trước, tốc độ nhanh như chớp.
“Lăng ca ca–“ Nhâm Phiêu Linh bỗng thét to, đại não tựa hồ như không suy nghĩ, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cơ thể nàng như bị cái gì đó thúc giục, nàng vụt nhanh tiến lên, trong nháy mắt đã xẹt qua người hắc y nhân, chắn trước mặt Lăng Triệt.
Không vì điều gì khác, chỉ vì nàng biết, nàng không thể để Lăng ca ca chết, không thể để hắn chết…
Kiếm, sắc bén, xuyên thẳng qua bụng. Chất lỏng đỏ tươi, đốt cháy da thịt, nhiễm đỏ quần dài, chậm rãi, rơi xuống.
Đây, là máu sao? Không ngờ, nó lại yêu diễm đến vậy…
Trong cơn đau đớn, cơ thể nàng dần dần mất sức lực, nhưng nàng vẫn quật cường, tay nàng nắm chặt lấy thanh kiếm của tên thích khách, không thể để hắn lấy ra. Tuyệt đối không thể để hắn, tổn hại Lăng ca ca.
Rồi nàng chợt nhận thấy có một thân ảnh quen thuộc, vung một chưởng đánh bay tên hắc y nhân phía trước, tiếng rút trường kiếm vang lên, trong nháy mắt, xuyên thấu bờ vai tên hắc thích khách, máu, tức khắc đổ xuống.
“Dẫn hắn đi!” Lăng Triệt cất giọng nói băng lãnh không mang theo một tia cảm tình, một tay cầm kiếm, một tay nâng Nhâm Phiêu Linh đang lung lay sắp đổ, “Ngươi…” Khuôn mặt vẫn luôn lạnh giá, rốt cục đã có một tia ấm nồng.
“Lăng ca ca, huynh không sao thì tốt rồi…” Lúc này, Nhâm Phiêu Linh bèn thả lỏng thần kinh đã bị buộc chặt, ý thức dần dần mất đi, cơ thể nàng vô lực ngã về phía sau. Hai tay nàng buông thỏng, mùi máu tươi nồng nặc, ngọt ngào, mang theo hương vị hạnh phúc loang loãng.
Chợt có một đôi tay đầy lực đạo, trong nháy mắt, đỡ lấy cơ thể nàng, Nhâm Phiêu Linh tận lực mở mí mắt, ánh vào mi mắt là một đôi mắt rất quen thuộc, nàng thấy được trong đôi mắt tuấn mỹ ấy hiện ra một tia nghi hoặc.

Lăng ca ca, quả nhiên huynh không có bị thương… Môi, chậm rãi cong lên, rồi hé nở nụ cười rực rỡ. Giờ đây nàng đã nhìn không thấy dáng dấp hắn, nàng chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa, cơ thể nàng như đang lắc lư, lơ lửng. Dường như, nàng đang trở về nhiều năm trước, năm mà nàng gặp được cậu bé dịu dàng bên trừng hồ …
“Phiêu Linh–” Hà Tử Tu phi người lên, chạy vội tới, “Phiêu Linh–“ Nhìn thân hình người ngọc toàn là máu tươi, Hà Tử Tu chấn kinh, “Nhanh đi gọi Vương Viễn!”
Rốt cuộc là niềm tín niệm ấy là như thế nào, mà khiến nàng không chút do dự ngăn cản thanh kiếm sắc bén đánh úp về phía A Triệt? Rõ ràng cơ thể nàng mỏng manh là thế, nhưng sao nàng có thể xuất ra khí lực đến vậy…
Thanh kiếm bén nhọn, đâm xuyên vào cơ thể mềm mại không xương của nàng, dòng máu đỏ tươi, làm nổi bật lên dung nhan tuyệt mỹ đang dần dần tái nhợt của nàng. Nhìn nàng tựa trong lòng Lăng Triệt, trông nàng giống như cọng lông vũ mềm mại khẽ bay, sinh mệnh, dường như đang nắm trong tay, lặng lẽ trôi qua. Chẳng lẽ nàng không biết, cho dù không có nàng, hắc y nhân kia cũng tuyệt đối không thể làm hại đến A Triệt sao. Nhưng vì sao nàng còn có thể không chút do dự tiến lên như vậy chứ? Lẽ nào yêu một người, quả thật có thể không để ý tới an nguy của bản thân ư?
Tim, trong nháy mắt, chấn động. Khi nụ cười hạnh phúc trên mặt nàng bị vỡ vụn, cho dù bản thân nàng có bị thương nặng, nhưng nàng vẫn chỉ quan tâm người trong lòng.
Đột nhiên, trong lòng hắn bỗng có một loại đau nhức khác lạ mãnh liệt chiếm cứ , Hà Tử Tu nghi hoặc bụm ngực, nhìn thân ảnh bọn Vương Viễn lo lắng đi xa, chân, không tự chủ bước theo.
Có người nói: một khi đã yêu, sẽ rất khó thoát khỏi.
Những lời này, e rằng rất đúng với rất nhiều người! Rất lâu sau này, khi Hà Tử Tu nhớ tới nỗi đau lòng hôm nay, hắn mới ý thức được, cái gì, mới là thống khổ do cầu mà không được, thế nhưng khi đó, tất cả đều đã không thể cải biến!
Lúc này tình ái đã trở thành hồi ức, chỉ là khi đó đã quá ngây ngơ…