Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 86: 86: Phương Án Sai






Đỗ Minh Nguyệt ở một tháng trong đó đã từ từ lên tay, còn viết mấy phần văn bản trù hoạch.

Vốn là chuyện của Lâm Đạt, nhưng Lâm Đạt lại giao cho cô.

Cô ta là cấp trên, Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên không thể nói gì.

Ai biết xế chiều hôm đó, Lâm Đạt hùng hổ tới tìm cô.

“Đỗ Minh Nguyệt, cô Minh Nguyệt ý đúng không?” Lâm Đạt vứt phần tầng tầng tài liệu lên mặt bàn.

Sau đó hung hăng tát cô một cái, chuyện sổ kế toán lúc đầu đã khiến cô ta tức giận, lần này thế mà hại cô ta mất mặt trong cuộc họp.

Cơn giận này cô sao ta có thể nguôi ngoai.

Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt, che mặt cô, không rõ cô ta có ý gì.

Dư Hồng Thu nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt bị Lâm Đạt tát một phát thì lập tức đứng dậy muốn đòi công bằng.

“Cô đây có ý gì, cô là cấp trên, cũng không đại biểu cô có thể tùy tiện đánh người.”
Lâm Đạt vòng hai tay ôm ngực, tròng mắt cũng muốn hướng lên trời.

Mà người xung quanh, tất cả đều dùng một dáng vẻ xem kịch vui, vốn không định ra tay ngăn cản.

“Tôi đánh cô ta thì sao? Cô xem thử phương án cô ta đưa tôi xem, không phải tôi bảo cô đổi sao? Hôm nay thế mà cô để tôi cầm phương án như vậy để ra ngoài mất mặt.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe xong thì lập tức cầm phương án kia trên mặt bàn tới, trong ánh mắt đều là sự hoài nghi.

“Không thể nào, tôi rõ rằng đổi rồi mới đưa cô, tại sao lại chưa đổi.” Đỗ Minh Nguyệt giải thích nói.

Lâm Đạt hừa lạnh một tiếng, bất mãn hỏi: “Thế nào? Cô đây là muốn nói tôi vu oan cô à?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, giải thích: “Tôi cũng không có ý đó.”
“Tôi thấy cô chính là có ý này, thế nào? Tôi bảo cô làm chút chuyện mà cô làm thành như vậy cho tôi, có phải còn muốn cưỡi lên đầu tôi không?” Lâm Đạt không buông tha.

Đỗ Minh Nguyệt biết cho dù cô nói thế nào cũng vô dụng, dứt khoát không giải thích nữa.

“Thật xin lỗi, là lỗi của tôi.” Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu xin lỗi.

Dư Hồng Thu lại tức giận không nhịn nổi, lên tiếng nói: “Tôi rõ ràng nhìn thấy Minh Nguyệt đổi phương án cho cô, nói không chừng bản thân cô cầm nhầm, hơn nữa, phần phương án này vốn dĩ là cô làm, cô vứt cho Minh Nguyệt, có phải hơi quá đáng không.”
Lâm Đạt bị Dư Hồng Thu la mắng như vậy, trong lòng đương nhiên không dễ chịu, thế là cô ta hung hăng túm tóc cô ấy, đau đến Dư Hồng Thu hét lên.

“Sao, có vấn đề gì à, cô thì tính là cái thá gì, ra vẻ anh hùng, không nhìn thử xem cô có bao nhiêu cân lượng.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy tình huống như vậy thì lập tức nắm cánh tay của Lâm Đạt.

“Lâm Đạt, chuyện này là ân oán của cô và tôi, không cần liên lụy tới người bên ngoài.” Vẻ mặt cô bình tĩnh, người bên ngoài không nhìn ra vui hay buồn.

Huống chi sức lực cô vốn lớn, không khỏi hơi dùng sức.

Lâm Đạt đau đớn, cô ta lập tức bỏ tóc Dư Hồng Thu ra, nhưng trong lòng vẫn không hề cảm thấy thoải mái.

Lúc này Trình Tuấn Dương đúng lúc đi qua, thấy cảnh này liền trầm mặt.

“Chuyện gì xảy ra? Nơi nay là văn phòng hay là chợ bán đồ ăn?”
Nhiên viên kia vừa thấy Trình Tuấn Dương xuất hiện vẻ mặt lập tức xám xịt trở về phòng mình.

Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt vẫn có dấu tay rõ ràng, cô cũng không tỏ ra dáng vẻ yếu đuối.

Ngược lại giống như một cọng cỏ, dù khom lưng cúi người nhưng chưa từng mất tự tôn.

Lâm Đạt nhìn thấy Trình Tuấn Dương xuất hiện thì lập tức sợ hãi, mân môi không nói gì.

Trình Tuấn Dương nhìn thấy phương án trên mặt bàn, cầm lên nhìn thử thì không khỏi nhíu mày.

“Trưởng phòng Lâm Đạt, có phải cô nên giải thích cho tôi hay không, phần phương án này rốt cuộc là ai làm.”
Dư Hồng Thu vừa nhìn thấy Trình Tuấn Dương đến thì lập tức vạch trần tội lỗi của Lâm Đạt.

“Quản lý Dương, anh phải làm chủ cho tôi, trưởng phòng Lâm Đạt chính là ức hiếp người mới chúng tôi như vậy sao? Công việc của mình không làm, đẩy cho người mới chúng tôi làm, làm sai còn bị tát, đây chính là không khí làm việc của tập đoàn Lâm Thị à?”
Dư Hồng Thu bởi vì nói quá nhanh, cả khuôn mặt đều đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng biểu đạt lời nói của mình.


Lời Dư Hồng Thu vừa dứt, giọng nói bén nhọn của Lâm Đạt vang lên.

“Quản lý Dương, cô ta nói dối, vốn không có chuyện như thế.”
Trình Tuấn Dương liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt một bên không nói gì: “Cô đến nói thử xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu, lẽ phép cười, sau nhìn về phía Lâm Đạt.

“Trưởng phòng Lâm Đạt, tôi là một người mới, tôi vẫn cho rằng cô bắt tôi làm những việc này để rèn luyện tôi, nhưng bây giờ cô chỉ nghĩ cho riêng mình, có phải hơi quá đáng không?”
Cô nói tới cá nhân bản thân, chính là cầm phương án cô làm đi đối phí, sau đó làm sai còn bắt cô gánh chịu hậu quả.

Lâm Đạt cắn răng, ánh mắt tức giận muốn giết chết cô.

“Hơn nữa, phần phương án tôi co cô này thực sự có sửa đổi, nếu như bởi vì lỗi của cô mà bắt tôi chịu một bạt tai khó hiểu này, lý do này tôi không chấp nhận.”
Lúc cô nói lời này, rõ ràng là giọng điệu dịu dàng, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều giống như kim châm.

“Cô nói tôi cầm nhầm, được, vậy bây giờ cô tìm thử xem, xem thử có phải tôi cầm nhầm không.” Lâm Đạt lên tiếng phản bác.

Muốn cố ý hãm hại cô ta, đám người này còn non lắm.

Đỗ Minh Nguyệt không nói lời nào, đi thẳng đến chỗ ngồi của cô sau đó bắt đầu tìm.

Lâm Đạt đắc ý nhìn cô, cô ta cũng không tin người phụ nữ này có thể tìm ra.

Nhưng mà trong khe hở phía sau bàn nhỏ của Đỗ Minh Nguyệt lại tìm được phương án sửa đổi.

Cô lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó giương môi lên: “Trưởng phòng Lâm Đạt, cái này cô không có gì để nói chứ?”
Lâm Đạt sửng sốt một chút, sau đó phản bác: “Khẳng định là cô vừa mới để xuống, cô muốn nói xấu tôi.”
Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, đặt phương án lên bàn cô.

“Trưởng phòng Lâm Đạt, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt thôi, vốn không hề muốn hại cô, nhưng trưởng phòng Lâm Đạt có hay không thì chuyện này tôi cũng không biết.”

“Đỗ Minh Nguyệt, cô thật sự giỏi thủ đoạn.”
“Đủ rồi!” Trình Tuấn Dương lạnh giọng quát lớn.

Anh ta nhìn thoáng qua Lâm Đạt, sau đó mặt lạnh nói: “Cô tới đây, tôi có lời nói với cô.”
Xem ra trong lòng Trình Tuấn Dương đã có câu trả lời.

Gương mặt Lâm Đạt nháy mắt trở nên tái nhợt, trong lúc đó còn hung dữ trừng mắt liếc Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt đó dường như nói rằng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Dư Hồng Thu nhìn Lâm Đạt đi vào, vẻ mặt rất vui vẻ.

“Minh Nguyệt, cô thấy không? Gương mặt người phụ nữ kia, ha ha, thật sự làm tôi chết cười.”
Đỗ Minh Nguyệt trừng cô ấy một chút: “Sao nào? Đầu không đau chứ?”
Không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới Dư Hồng Thu đã tức giận.

“Người phụ nữ kia đời trước là người đàn bàn đanh đá à, nếu không sao động một chút lại túm tóc đánh người.”
Đỗ Minh Nguyệt cười, chỉ sợ người phụ nữ này muốn đối phó bọn họ.

Lúc đầu cô không muốn tranh chấp, nhưng gần đây cô ta càng ngày càng quá đáng, thật sự nếu không phản kích thì cô ta còn thật sự cho rằng cô là quả hồng mềm dễ bóp.

“Minh Nguyệt, gương mặt cô hình như sưng rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt sờ thì lập tức “hí” một tiếng, xem ra rất nghiêm trọng.

“Tôi đi tìm chút đá.”.