Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 547: 547: Từ Hôn





Bà cụ Tề thấy cô ta đi vào, sắc mặt liền chuyển sang một bên, thật giống như cô ta là cái gì đồ bẩn thỉu gì vậy.

Kim Ngọc Hân đặt trà xuống cũng không nán lại bên trong.

Sau khi rời đi, cô ta hình như mới vừa nghe được hai chữ “coi mắt”.

Chẳng lẽ bà già kia muốn cho Tổng Giám đốc Minh đi coi mắt?
Cái này không thể được, Tổng Giám đốc Minh là của cô ta, những ả đàn bà diêm dúa đê tiện khác dựa vào cái gì mà cướp của cô ta?
Xem ra, đến lúc đó phải đi giáo huấn những ả đàn bà đó mới được.

Nhà họ Lâm gia sắp phải đối mặt với việc phá sản, Lâm Đại Hải mỗi ngày đều bị Dương Tuệ Hà lải nhải, nói nhiều nhất, chính là nói nhà họ Nhà họ Dương giúp đỡ ông ta thế nào.

Tranh cãi đến mức Lâm Đại Hải nhức đầu.

Dĩ nhiên, Lâm Đại Hải không hề muốn bị phá sản nhanh như vậy.

Ông ta quyết định đi tìm Lâm Hoàng Phong nói chuyện thảo luận một chút.

Lâm Hoàng Phong vẫn tránh không gặp ông ta.

Kết cục đã trở thành số đã định, coi như tìm có thể gặp được anh, anh chắc sẽ không muốn giúp.

Lâm Ngọc Yên biết tình huống công ty nhà mình, cô ta đã sớm quen sống trong nhung lụa, sống cuộc sống đại tiểu thư.

Bây giờ công ty đối mặt với việc phá sản, cô ta bất kể như thế nào cũng không tiếp thụ nổi.

Lâm Hoàng Phong không nghĩ tới Lâm Ngọc Yên sẽ tự mình tìm tới cửa.

Không biết cô ta biết hành tung của anh từ đâu mà ở dưới hầm xe ngăn cản đường đi của anh.


"Cô Ngữ Yên, tôi không tìm cô, cô lại đi tìm tôi." Lâm Hoàng Phong không đếm xỉa tới nói, nhưng trong đáy mắt lại cất giấu một tia sát khí.

Lâm Ngọc Yên không tiến lên, đứng cách anh một thước xa, đối với người đàn ông này cô ta rất sợ hãi.

"Chuyện của nhà tôi có phải do anh làm hay không?"
"Là tôi thì như thế nào, chẳng lẽ không người nào nói cho cô, đã làm chuyện sai, thì sẽ phải bị trừng phạt à?"
Lâm Ngọc Yên mím môi, con ngươi đang không ngừng chuyển.

Anh nói như vậy, có khi nào là chuyện ban đầu cô ta đẩy Đỗ Minh Nguyệt xuống hồ?
Trầm mặc thật lâu, Lâm Ngọc Yên mới ngẩng đầu lên nói: "Đó cũng là cô ta đáng đời.

Cô ta rõ ràng đã kết hôn với anh rồi, vẫn còn dây dưa không rõ với anh Thành An.

Tôi đây là đang giúp anh, người phụ nữ lăng nhăng như vậy… A."
Lâm Ngọc Yên còn chưa nói hết, Lâm Hoàng Phong đã không biết đi đến bên cạnh cô ta từ khi nào, nắm được cổ cô ta.

"Lâm Ngọc Yên, nhẫn nại của tôi là có giới hạn, cô thử nói xấu cô ấy một lần nữa xem?"
Giọng nói của Lâm Hoàng Phong giống như là mũi giáo băng vậy, khiến cho người khác không nhịn được mà run rẩy.

Lâm Ngọc Yên nấc nghẹn chụp tay anh.

Cô ta tin, người đàn ông này nhất định sẽ bóp chết cô ta, đơn giản giống như là bóp chết một con kiến vậy.

Trên mặt cô ta đều là thần sắc khẩn trương, hô hấp ở trong không khí nặng nề vô cùng, nhưng không dám nói thêm câu nào.

Sau đó Lâm Hoàng Phong rất nhanh liền thả cô ta ra, lấy khăn tay ở trước ngực ra lau lau tay giống như là dính phải cái gì bẩn thỉu vậy.

"Lâm Ngọc Yên, cô cứ dùng cả đời, tới chuộc tội đi."
Lâm Hoàng Phong nói xong câu này, không có bất kỳ lưu luyến xoay người rời đi.

Anh ném khăn lau trong tay vào thùng rác, cả người toàn là sát khí.

Lâm Ngọc Yên mãi lúc lâu sau mới hớp từng ngụm không khí, cô ta ho khan, sau đó sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.

Có lẽ chuyện của Dung Khiết, cũng là anh làm, người đàn ông kia, nhất định chính là ma quỷ.

Nhưng mà nhà họ Lâm phá sản cũng chưa xong, tiếp tới chính là nhà họ Dương.

Nhà họ Nhà họ Dương cũng gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa.

Dương Tuệ Hà lúc này hoàn toàn cuống cuồng.

Bà ta không muốn sống khổ cực, không muốn đi làm cho người khác.

Bà ta cũng là đại tiểu thư.

Từ bé đến lớn chưa từng làm việc nhà.

Bà ta đi cầu xin Lâm Hoàng Phong, bởi vì bà ta biết, chuyện này chính là Lâm Hoàng Phong ở sau lưng giở trò quỷ.

Song lần này, Lâm Hoàng Phong cũng không tránh bà ta.

"Chủ tịch Phong, chủ tịch Phong tôi cầu xin anh giúp chúng tôi một tay đi.


Anh muốn tôi làm cái gì cũng được."
Lâm Hoàng Phong đang xem một quyển tạp chí không thèm đếm xỉa tới, nghe được bà ta nói, tay lật trang lập tức ngừng lại.

"Làm cái gì cũng được?"
"Phải, phải, phải, tôi làm cái gì cũng được, cầu xin anh giúp chúng tôi một tay đi."
Lâm Hoàng Phong cong cong môi, xem ra nhà họ Lâm và nhà họ Dương đã rơi vào đường cùng rồi.

"Tôi có thể giúp các người, nhưng mà tôi muốn con gái bà, phế hai chân của cô ta."
Dương Tuệ Hà không nghĩ tới anh đưa ra cái yêu cầu này, sửng sốt một hồi, sau đó không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói: "Không thể nào, chủ tịch Phong, đó là con gái tôi, gãy hai chân, nửa đời sau của con bé phải làm thế nào? Anh đổi thành tôi đi, tôi đồng ý làm."
"Vậy thì không có gì để nói nữa."
Lâm Hoàng Phong nói xong, quả quyết cúp điện thoại liễu.

Dương Tuệ Hà nghe tiếng cúp điện thoại kia, trong lòng đã nguội lạnh, đó là con gái bà ta, bà ta làm sao có thể phá hủy cô ta được?
Bây giờ chỉ có thể đi cầu xin người khác, nhìn xem có thể hay không gom góp đủ.

Dương Tuệ Hà đầu tiên nghĩ tới, chính là nhà họ Chu.

Chu Thành An nghe nói nhà họ Lâm xảy ra chuyện, cảm giác đầu tiên chính là Lâm Hoàng Phong giở trò quỷ.

Vốn cho là Lâm Hoàng Phong đã quên chuyện này, hóa ra anh đi một bàn cờ lớn hơn.

Có điều, Dương Tuệ Hà đến tìm anh ấy, cũng là chuyện trong tình lý.

Ông nội Chu cũng biết chuyện này, nể tình tình xưa, ông ta có lẽ sẽ hỗ trợ, nhưng khoản tiền này quá lớn, ông ta căn bản không chịu nổi.

Dương Tuệ Hà biết ông nội Chu nguyện ý giúp bà ta, trong lòng rất là cảm động, liền vội vàng nói: "Ông Chu, không ngờ ông không hề nghĩ ngợi đồng ý.

Trong lòng tôi rất cảm kích.

Ông yên tâm, chờ khi Yên gả vào nhà ông.

Tôi nhất định nói nó hiếu thuận với ông."
Chu Thành An nhíu mày một cái, trong lòng có chút mất hứng, đã qua lâu như vậy rồi, hai người vẫn còn nhớ cuộc hôn nhân này.

Ông nội Chu sau khi nghe, khoát tay một cái, nói: "Bỏ đi bỏ đi.

Thành An nhà tôi cũng không thích con bé.

Hôn sự này, coi như hủy đi."

Dương Tuệ Hà nghe được tin này, ngây ngẩn, liền vội vàng tiến lên nói: "Đừng mà ông Chu, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Ông có gì không hài lòng với Ye6nm ông nói cho tôi, tôi nói nó thay đổi không được sao?"
Ông nội Chu không có nhìn bà ta, chống gậy xoay người.

"Cái này bà nên hỏi Thành An một chút.

Tôi già rồi, những chuyện này, cũng không muốn xen vào nữa."
Dương Tuệ Hà đem ánh mắt nhìn về phía Chu Thành An, hạ thấp tư thái: "Thành An, cháu nói với bác gái đi.

Yên là một cô gái tốt, nó rất yêu cháu."
Chu Thành An lễ phép cười một cái vời bà ta, nói: "Bác gái, chữ yêu này cháu không nhận nổi.

Cháu cũng không muốn mỗi ngày tỉnh lại, bên người cháu là một người mà cháu không yêu thương.

Xin lỗi bác."
Chu Thành An nói xong, sau đó cũng rời đi.

Chỉ còn lại Dương Tuệ Hà đờ đẫn, nếu Yên biết chuyện này, sợ rằng lại phải náo loạn một trận mới được.

Hiện ở cái giai đoạn này, không nói thì còn không sao.

Dương Tuệ Hà trở lại nhà họ Lâm, thấy một đám người đứng ngoài cửa, mà nhà bà ta, lúc này cũng bị người bao quanh không một kẽ hở.

Dương Tuệ Hà vội vàng đi lên trước, Lâm Ngọc Yên thấy Dương Tuệ Hà trở lại, mặt đầy nước mắt đi tới bên cạnh bà ta.

"Mẹ, bọn họ muốn lấy nhà chúng ta, nói là cầm đi trả nợ.

Bọn họ cũng lấy cả xe đi nữa.

Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?".