Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 509: 509: Thay Ông Ta Giải Vây






“Cô đừng có ngậm máu phun người, cô có chứng cớ sao? Nếu không có bằng chứng, tôi hoàn toàn có thể kiện cô tội bôi nhọ, xúc phạm người khác đấy!”
Người đàn ông kia sau khi nghe những lời mà Đỗ Minh Nguyệt nói, tức giận quát to.

Cô nhìn hắn, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Được, anh kiện đi.

Tốt nhất để cho tòa án kiểm tra xem bình gốm sứ này rốt cuộc là thật hay giả trước đã.”
“Tính toán một chút, bảy triệu coi như đền bù thiệt hại!”
“Bảy triệu? Nhiều nhất bảy trăm!”
Người đàn ông nghe đến hai chữ tòa án liền e dè hẳn đi, đưa ra giá.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn đống mảnh vỡ dưới chân, thẳng thắn trả lời.

Người đàn ông nổi giận gào lên.

“Cô đừng có mà quá đáng!”
“Mặt hàng kém chất lượt, đến lúc nộp lên tòa án…”
“Bảy trăm thì bảy trăm!”
Người đàn ông cắn răng, Đỗ Minh Nguyệt cong môi lấy ra bảy trăm đưa cho đối phương.

Hắn cầm lấy tiền, mắng chửi liên thanh vài câu, sau đó mới chịu rời đi.

Nhìn người đàn ông khuất dạng, bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh, hóa ra là phường lừa gạt.

Đỗ Chính Lâm cúi đầu, không chịu nói bất kì lời nào! Đỗ Minh Nguyệt nhìn ông, dường như chờ xem đến lúc nào thì đối phương sẽ chủ động mở miệng.

Người đàn ông này, luôn mang theo thứ tự tôn chết tiệt như vậy!
Chỉ cần nhìn bầu không khí kì quái này, giám đốc liền tinh ý phát hiện ra hai người này nhất định có quen biết.


Ông ho khan vài tiếng, nhìn về phía cô nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn quý khách.

Ngày hôm nay, mọi chi phí khi quý khách sử dụng dịch vụ tại đây đều sẽ miễn phí ạ!”
“Đừng làm vậy, tôi chỉ cần ông không sa thải nhân viên này là được!”
Đỗ Chính Lâm sau khi nghe xong, thân thể thoáng lung lay nhưng vẫn kiên trì cúi đầu thật thấp.

Giám đốc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, sau đó lại liếc mắt nhìn Đỗ Chính Lâm, lịch sự trả lời.

“Nếu như quý khách đã yêu cầu như vậy thì đương nhiên tôi sẽ không sa thải rồi!”.

||||| Truyện đề cử: Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp |||||
“Cám ơn, tôi có thể cùng ông ấy nói vài câu được chứ?”
“Đương nhiên là được ạ!”
Giám đốc gật đầu, sau đó thức thời rời đi.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt, buồn cười hỏi.

“Ông tính giữ dáng ngồi như vậy tới chừng nào vậy hả?”
“Sao con lại tới đây?”
Đỗ Chính Lâm cuối cùng vẫn quyết định ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú.

Đỗ Minh Nguyệt nghe ông hỏi, ngay lập tức trả lời bằng giọng điệu trào phúng.

“Tôi không thể tới sao? Hay ông vẫn hi vọng người tới đây là đứa con gái cưng Đỗ Thùy Linh của ông?”
“Xin lỗi Minh Nguyệt, ba biết bây giờ nói những lời này với con cũng vô dụng.

Nhưng mà ba thật sự xin lỗi con, ba có lỗi với con nhiều lắm.


Ba xin lỗi cả Thanh Nhàn nữa, ba chính là tên đàn ông xấu xa đốn mạt!”
Đỗ Chính Lâm nghe con gái mình nói như vậy, càng nghĩ càng xấu hổ.

Mà cô nghe người đàn ông trước mặt nói những lời này, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Đỗ Minh Nguyệt từng rất muốn nghe lời xin lỗi vào thời điểm trước đây, ít nhất cô sẽ tha thứ cho ông ta.

Nhưng hiện tại, Đỗ Minh Nguyệt chẳng thèm để ý, đối phương lại nói ra những lời này, còn ý nghĩa gì nữa đâu!
“Mấy câu như thế này, ông để dành cho mẹ tôi đi! Bây giờ nhìn dáng vẻ ông như vậy, sống có phải rất khổ cực không?”
“Ba biết, ba nhất định sẽ nói với ba ấy những câu này.”
“Đừng gặp mẹ tôi nữa! Tôi quyết định để mẹ tôi tìm người tốt hơn rồi, chắc ông sẽ cảm thấy vui vẻ theo.

Dù sao thì bà ấy cuối cùng đã có thể thoát khỏi ông rồi!”
Thanh âm Đỗ Minh Nguyệt nhàn nhạt, trực tiếp đánh gãy lời của Đỗ Chính Lâm.

Ông thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu, không ngừng lẩm bẩm.

“Như vậy cũng tốt.

Bây giờ, thỉnh thoảng ba sẽ nhớ lại những năm tháng trước đây.

Yến Thanh Nhàn đối xử với ba tốt vô cùng, càng nhớ lại càng hối hận sâu sắc!”
Thời điểm đó, mặc kể đói khổ hay mệt lả người nhưng chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy có người vì mình mà chờ đợi, Đỗ Chính Lâm liền cảm thấy đáng giá! Mà kết cuộc bây giờ, đều do một tay ông tạo nên.

“Hối hận? Tôi còn tưởng rằng ông sẽ không bao giờ hối hận cơ đấy.

Nhưng bây giờ cho dù ông nói cái gì đi chăng nữa, tôi tuyệt đối cũng sẽ không động lòng.


Đỗ Chính Lâm, tôi nói cho ông biết, đây chính là báo ứng.

Nếu như ông còn một chút lương tâm thì, buông tha cho mẹ tôi đi.

Ông không còn xứng đáng với bà ấy nữa rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói ra những điều mình muốn.

Dứt lời, cô trực tiếp quay lưng rời đi, hoàn toàn không muốn nghe câu trả lời từ đối phương.

Đỗ Chính Lâm lặng lẽ ôm mặt, nước mắt dần rơi xuống.

Tất cả những thứ ngày hôm nay đều là tội nghiệt mà ông phải gánh lấy, ông không có tư cách trách bất kì người nào cả!
Chuyện bản thân tìm gặp Đỗ Chính Lâm, cô không hề nói cho bất kì ai biết, càng không hỏi gì về chuyện xảy ra giữa mẹ mình và ông ta.

Chỉ là, cô bắt đầu để tâm đến vấn đề tìm cho Yến Thanh Nhàn một người đàn ông để bầu bạn bên cạnh.

Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, có khi chị làm mọi chuyện rối tung thêm nhưng anh lại chẳng biết làm cách nào để mở miệng.

“Minh Nguyệt, em không cần khổ cực như vậy đâu.

Thật ra chúng ta nên hỏi qua ý kiến của mẹ trước đã!”
“Không cần hỏi mẹ đâu.

Em có thể giải quyết được chuyện này, em biết cái gì tốt cho mẹ, cái gì không!”
Đỗ Minh Nguyệt nghiêm giọng lạnh lùng.

Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, không tiện nói thêm lời dư thừa nào nữa.

Quả nhiên, cô sau khi chọn ra đối tượng liền trực tiếp nói với Yến Thanh Nhàn.

“Mẹ, chút nữa mẹ chuẩn bị một chút.

Chiều nay chúng ta đi gặp mặt chú Trương!”
Yến Thanh Nhàn đang mải mê trêu chọc Vũ Thần, khiến đứa nhỏ hé miệng cười to, tâm tình tốt đẹp, hoàn toàn không để tâm đến hàm ý bên trong lời của con gái.


“Con đi bàn chuyện làm ăn, mẹ đi theo làm gì? Cháu nói có phải không nè Vũ Thần?”
“Mẹ, mẹ có nghe kĩ lời con nói không vậy? Con nói là chiều nay mẹ cùng con đi gặp chú Trương, để hai người có không gian trò chuyện, tìm hiểu lẫn nhau.”
Đỗ Minh Nguyệt thấy mẹ không tập trung, đi tới ẵm Vũ Thần lên ôm vào lòng.

Lần này Yến Thanh Nhàn xem như nghe thấy rõ, ý tứ của con gái chính là, mẹ nên tìm đối tượng đi thôi.

Trên mặt bà lộ ra vẻ không vui.

“Không phải mẹ đã nói rồi sao, con đừng quản mẹ mấy chuyện này nữa!
“Mặc kệ thì chuyện tình cảm của mẹ phải tính làm sao đây?”
“Mẹ đã nói không cần tìm hiểu bất kì một ai hết, tại sao con không thể tôn trọng ý kiến của mẹ chứ?”
“Con không tôn trọng ý kiến của mẹ? Mẹ vô tình nhìn thấy Đỗ Chính Lâm, có phải trong lòng còn vương vấn đúng không? Mẹ, mẹ từng vấp ngã một lần, bây giờ chẳng lẽ muốn lần thứ hai té đến không gượng dậy nổi hay sao?”
Đỗ Minh Nguyệt thở hổn hển trả lời, tâm tình kích động.

Nghe thấy ba từ Đỗ Chính Lâm, Yến Thanh Nhàn trong nháy mắt cứn gcar người.

Bà khẽ quay đầu đi, trong lòng vô cùng tức giận!
Mà Đỗ Minh Nguyệt biết lời bản thân nói ra có chút quá đáng, Vũ Thần bị tiếng hai người tranh cãi làm cho sợ hãi đến mức khóc ré lên.

Cô thấy thế, vội vàng ôm con vào lòng, dịu dàng dỗ dành.

“Vũ Thần ngoan, đừng khóc đừng khóc, mẹ ở đây!”
Nhưng đứa nhỏ không chịu nín, càng khóc càng lớn tiếng, Đỗ Minh Nguyệt vừa đong đưa vòng tay vừa dỗ dành hồi lâu, Vũ Thần mới chịu ngủ.

Cô nhìn về phía Yến Thanh Nhan, thanh âm nhỏ nhẹ lại hẳn.

“Mẹ, chút nữa chúng ta sẽ tiếp tục nói về vấn đề này sau.

Con ẵm Vũ Thần lên phòng cho thằng bé ngủ trước đã!”
Vừa dứt lời, Đỗ Minh Nguyệt lập tức đứng dậy rời đi.

Nhưng sau khi xuống lầu, cô lại không thấy Yến Thanh Nhàn đâu cả!.