Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 467: 467: Mẹ Con Bình An






Thời gian không biết qua bao lâu, Đỗ Minh Nguyệt cũng không biết mình đau tỉnh mấy lần, chẳng qua hết lần này đến lần khác nghe bác sĩ nói.

"Hít thở sâu, hít thở sâu..."
Đỗ Minh Nguyệt dĩ nhiên biết phải hít thở sâu, nhưng là mỗi lần dùng sức, cô cảm thấy mình đau đến sắp ngất đi.

Y tá kia nhìn một cái, đột nhiên thấp giọng nói: "Bác sĩ, vị trí của thai nhi không thẳng."
"Chuẩn bị sinh mổ đi, chỉ có thể như vậy thôi!"
Người cô quá yếu, nếu như đẻ thường, nhất định sẽ chảy máu nhiều, nếu như không kịp thời cứu chữa, rất có thể sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Lâm Hoàng Phong vội vã chạy tới bệnh viện, trên đường tốn chừng bốn giờ, đúng lúc thấy Chu Thành An cùng Yến Thanh Nhàn nóng lòng chờ đợi.

Lâm Hoàng Phong nhìn Chu Thành An một cái, trong ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng, nhưng anh biết, bây giờ không phải là lúc tính sổ.

"Mẹ, Nguyệt bây giờ thế nào?" Lâm Hoàng Phong gấp gáp hỏi.

Yến Thanh Nhàn nhìn Chu Thành An một cái, sắc mặt có chút khó xử.

Lúc này, Chu Thành An đi lên trước nói: "Là tôi sai, nếu như không phải là tôi đưa cô ấy đi ra ngoài, cô ấy cũng sẽ không rơi xuống hồ!"
"Rơi xuống hồ?" Ánh mắt của Lâm Hoàng Phong hiện vẻ tà ác: "Anh có ý gì? Nguyệt biến thành như vậy là anh giở trò quỷ gì đúng không?"
Anh vẫn chưa nói hết, đã bắt lấy cổ áo của Chu Thành An, trong tròng mắt hiện lên sát khí!
"Nếu như tôi không đi mua nước cho cô ấy…" Trên mặt của Chu Thành An đều là vẻ áy náy.

Mà sau khi Lâm Hoàng Phong nghe được những lời này của anh ấy, đã sớm không nén được lửa giận trong lòng, đánh thẳng một quyền vào trên mặt anh.

"Bây giờ anh nói mấy câu này thì có ích lợi gì? Nguyệt đang ở bên trong, nếu như cô ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Chu Thành An bị đánh một quyền, cả người cũng bật ra ngoài, trên mép còn dính máu.

Yến Thanh Nhàn thấy một màn này, liền vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Hoàng Phong, bây giờ dù có đánh chết cậu ấy cũng không có ích gì đâu.


Hơn nữa chuyện này, cũng phải hoàn toàn là lỗi của Thạnh An, cũng không thể trách Thạnh An được, hai người bình tĩnh trước đi được không?"
Lâm Hoàng Phong mặc dù trong lòng vẫn còn lửa giận, nhưng nể mặt của Yến Thanh Nhàn, cũng đành nhịn lại.

Hơn nữa, bà nói đúng, bây giờ cũng không biết tình hình của Nguyệt thế nào rồi.

Cứ cho là đánh chết Chu Thành An thì cũng làm được gì đâu?
Bởi vì lựa chọn sinh mổ, cuộc giải phẫu làm hết sức thuận lợi, một tiếng khóc vang lên ở trong phòng giải phẫu, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Y tá đẩy cửa ra, nói với bọn họ: "Đứa bé ra đời rồi.

Mẹ con bình an.

Có điều bởi do sinh non, đứa bé này thân thể rất yếu ớt.

Hy vọng mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý."
Lâm Hoàng Phong nghe được nửa câu đầu, trong lòng phấn khởi không thôi, nhưng lúc nghe được nửa câu sau, hơi sững sờ.

Đứa bé rất yếu ớt, nghĩa là sau này nhất định sẽ rất cực nhọc.

Yến Thanh Nhàn sau khi nghe xong, lui về sau một bước, lấy tay che miệng mình, nước mắt ầng ậng dâng lên.

Lâm Hoàng Phong thấy bà như vậy, liền vội vàng tiến lên an ủi: "Mẹ yên tâm đi.

Đứa bé này, con nhất định sẽ giữ cho nó được khỏe mạnh."
Yến Thanh Nhàn nghe được lời hứa này của Lâm Hoàng Phong, trong lòng lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Đỗ Minh Nguyệt được đẩy ra ngoài, cô rất yếu ớt, trên mặt đều là mồ hôi.

Lâm Hoàng Phong tiến lên nắm tay cô, dịu dàng nói: "Em cực khổ rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh, cười khổ nói: "Có phải em gặp ảo giác rồi hay không? Sao anh lại ở đây?"
Nghe câu nói của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong không kìm được mà khẽ cười một tiếng, đem tay cô đặt ở trên mặt của anh.

"Bây giờ em còn cho là ảo giác nữa không?"
Nhiệt độ như vậy truyền vào lòng bàn tay cô, làm có thể là ảo giác được?
"Anh đến rồi!" Đỗ Minh Nguyệt rơi nước mắt.

Lâm Hoàng Phong nhìn nước mắt của cô, giống như là một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mỗi tấc da thịt của anh.

Anh ôm cô, thanh âm mềm mại dịu dàng: "Đúng vậy.

Anh đến rồi.

Bảo bối, em cực khổ rồi!"
Lâm Hoàng Phong nói xong câu này, Đỗ Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại: "Em mệt quá, muốn ngủ một lúc!"
Cô thật sự rất mệt mỏi.

Ngày hôm nay dường như rất dài, khiến cô có chút mệt mỏi.

"Được, em ngủ một lát đi!"
Chu Thành An thật ra thì cũng muốn nhìn Đỗ Minh Nguyệt một chút, nhưng có thể là bởi vì có Lâm Hoàng Phong ở đây, anh ấy cũng không lại quấy rầy bọn họ.

Chỉ có thể nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt đầu vẻ áy náy.


Đứa bé được đặt ở bên người của Đỗ Minh Nguyệt, da dẻ nhăn nheo, giống như một con khỉ con vậy, chút nào cũng đáng yêu.

Lâm Hoàng Phong nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Anh cảm thấy, đứa bé này nhất định phải giống như anh mới được.

Như vậy, mới có thể được nhiều cô gái thích.

Yến Thanh Nhàn thấy anh thích đứa bé như vậy trong lòng cũng rất vui vẻ yên tâm.

Người đàn ông này, xem ra là thật sự rất yêu Nguyệt!
Chu Thành An đứng ở một bên không nói lời nào.

Đến một lúc sau, Lâm Hoàng Phong bấy giờ mới đứng lên, chuyển tầm mắt về phía anh ấy!
"Anh đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"
Chu Thành An gật đầu một cái, sau đó theo anh cùng đi ra ngoài.

Bọn họ đi tới bên cửa sổ, Lâm Hoàng Phong nhìn phong cảnh bên ngoài, trầm giọng hỏi: "Anh không phải nên cho tôi một lời giải thích hay sao?"
Chu Thành An biết, anh ấy hỏi chính là chuyện Đỗ Minh Nguyệt rơi xuống hồ.

Vẻ mặt anh ấy toàn là áy náy, không thể làm gì khác hơn là kể lại tình huống lúc đó.

"Tôi chẳng qua là đi mua nước uống, lúc trở lại liền nghe có người đang kêu, sau đó thì xảy ra chuyện như vậy."
Lâm Hoàng Phong không cho là đây là một bất ngờ.

Ngược lại, trong lòng anh mơ hồ có cảm giác, là có người cố ý làm như vậy.

Anh không nói gì, khiến cho Chu Thành An có chút bất an.

"Tôi cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ.

Lúc đi, Nguyệt còn nói tôi yên tâm.

Nhưng khi tôi quay lại đã xảy ra chuyện như vậy.

Tôi đoán, nhất định là có người…"

Suy nghĩ của hai người bọn họ vô tình trùng hợp.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, anh Thành An, tôi rất cảm kích mấy ngày nay, anh ở bên cạnh của Nguyệt.

Nhưng chắc hẳn anh rõ ràng, Nguyệt chẳng qua là xem anh như người bạn mà thôi!"
Anh ấy dĩ nhiên rất rõ ràng, nhưng muốn quên một người, làm sao dễ dàng như vậy chứ?
"Tôi biết, cảm tình của Nguyệt đối với tôi là bạn, nhưng tôi thích Nguyệt, đó cũng chỉ là chuyện của tôi, không liên quan đến cô ấy!" Anh ấy nhìn thẳng Lâm Hoàng Phong, ánh mắt rất chân thành.

Đây là hoài niệm của anh ấy, không có bất kỳ người nào có thể quyết định việc nó đi mất hay là ở lại.

Lâm Hoàng Phong thấy cái bộ dạng này của anh, cũng không biết nói gì thêm, bèn quay lưng lại.

"Đó là chuyện của anh.

Nhưng nếu anh làm cho cô ấy thấy khó xử, vậy đừng trách tôi không khách khí!"
Chu Thành An không nói lời nào, tay để bên người thế nhưng lại nắm chặt lại, giống như là đang nhẫn nhịn cái gì.

"Anh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm giác mình giống như ngủ rất lâu.

Lúc tỉnh lại, nhìn ánh sáng trên trần nhà, có chút nhức mắt!
Lâm Hoàng Phong luôn ở bên cạnh cô.

Đứa bé được anh ôm.

Tay chân anh có chút luống cuống, giống như là một đứa con nít không biết cái gì hết vậy.

Quả thật, anh cũng không biết gì, tư thế điệu bộ ôm con vẫn là do Yến Thanh Nhàn chỉ cho anh..