Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 459: 459: Chỉ Biết Mỗi Phần Mình






Đỗ Minh Nguyệt lần này bị cậu nói đến ngây ra, sau đó mới hiểu được trong lòng cậu nghĩ gì, không khỏi cười khì một tiếng.

Lâm Bảo Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt cười, khỏi tránh khỏi việc thấy kỳ quái.

"Dì Nguyệt, dì cười gì, làm gì buồn cười đâu!" Quai hàm cậu phồng lên, dường như hơi bất mãn.

Đỗ Minh Nguyệt nhịn cười mà không dám cười, dù sao trẻ con cũng có lòng tự trọng.

"Đâu có, dì chỉ thấy Bảo Phong nhà chúng ta rất đáng yêu, con yên tâm, chú An sẽ không cướp dì đi, hơn nữa trong lòng đã sớm có ba con rồi, chạy không nổi!"
Lâm Bảo Phong trừng mắt, ánh mắt trong veo nhìn cô: "Dì Nguyệt, dì nói thật ạ?"
"Tất nhiên rồi!" Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng sờ đầu nhỏ của cậu.

Lâm Bảo Phong tươi cười, sau đó lại trở nên nghiêm túc, giống như ông già vậy.

"Không được, cho dù dì Cố nói vậy thì ai biết chú An kia có ý gì với dì không, con còn phải xem đã!"
Đỗ Minh Nguyệt cậu vẫn thế, trong lòng biết cậu đang nghĩ cho Lâm Hoàng Phong nên cũng không nói gì.

Dù sao cô và Chu Thành An chỉ đi chơi trong sáng thôi mà!
"Được, vậy con xem thi xem, nhưng đừng quấy rồi, chú An không phải tên ngốc, biết con đối xử với chú ấy như vậy, trong lòng chắc chắn cũng rất khó chịu!"
Lâm Bảo Phong thật ra không thèm để ý đến tâm trạng của Chu Thành An có khó chịu hay không đâu, nhưng nghe Đỗ Minh Nguyệt nói vậy vẫn có hơi rung động.


"Con biết rồi!" Cậu nói nhỏ như muỗi.

Nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại nghe rất rõ, cho nên không khỏi lộ ra sự vui mừng mà tươi cười.

Chu Thành An đã mua đồ uống quay về, mua sữa nóng cho hai người, chắc là đã chạy khắp các nơi, điều này cũng khiến cho Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi áy náy trong lòng.

"Cảm ơn, chắc anh phải chạy rất xa nhỉ, anh mua bừa cho bọn em là được mà!"
"Sao thế được, Bảo Phong đang tuổi lớn, em lại mang thai, sao lại uống bừa được!" Chu Thành An ga lăng đáp.

Đỗ Minh Nguyệt biết, Chu Thành An vẫn rất ga lăng, hơn nữa lại còn quan tâm đến cảm nhận của người khác, nhưng cô lại hy vọng anh ấy có thể ích kỷ một chút, như thế này sẽ khiến cô hơi áy náy.

Lâm Bảo Phong chậm chạp không chịu nhận, Đỗ Minh Nguyệt ho khan một tiếng, giọng cũng hơi có chút tức giận.

"Bảo Phong, cầm lấy!"
Lâm Bảo Phong nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của cô, vì không để cô tức giận, Lâm Bảo Phong nhanh chóng đưa tay ra cầm lấy ly sữa.

"Nói cảm ơn!"
Lâm Bảo Phong chu miệng, hình như hơi có ý không vui, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói một câu: "Cảm ơn chú An!"
Chu Thành An nhìn dáng vẻ của cậu bé thì biết ngay rằng Đỗ Minh Nguyệt chắc chắn đã nói gì với cậu rồi, không khỏi hơi thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn.

Quãng thời gian sau, Lâm Bảo Phong đều không quấy rối, chỉ ngoan ngoãn đi theo hai người.

Đỗ Minh Nguyệt cũng quan tâm đến cảm xúc của cậu nên cậu mới không tức giận!
Về nhà, Chu Thành An chào tạm biệt với Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Bảo Phong.

"Bảo Phong!"
Lâm Bảo Phong nhìn thoáng qua Chu Thành An, sau đó nhỏ giọng nói: "Tạm biệt chú An!"
Chu Thành An nhìn dáng vẻ này của cậu, chỉ thấy cậu bé thật đáng yêu, khiến anh có ý muốn kết hôn.

Nhưng mà, đáng buồn rằng người mình thích lại là cô dâu kẻ khác.

Anh ấy lấy lại tinh thần, cười với cậu, dịu dàng nói: "Tạm biệt Bảo Phong!"
Chu Thành An vừa đi khỏi, Lâm Bảo Phong lập tức chạy vào trong phòng, Đỗ Minh Nguyệt sợ cậu ngã vội nói: "Con cẩn thận chút!"
Lâm Bảo Phong vừa chạy về phòng thì đóng cửa lại, cầm điện thoại gọi cho Lâm Hoàng Phong.


Lâm Hoàng Phong nhận được điện thoại của Lâm Bảo Phong, nghe cậu thở hồng hộc thì vội hỏi: "Con làm sao?"
Lâm Bảo Phong thật lâu sau mới đáp, nhưng lúc nói chuyện giọng vẫn khàn khàn, nói hết mọi chuyện hôm nay cho Lâm Hoàng Phong nghe.

Cậu còn vô cùng đắc ý nói: "Ba, ba xem con không bán đứng ba nhé, dì Nguyệt chắc chắn không biết là do ba làm!"
Lâm Hoàng Phong nghe xong thì nhẹ nở nụ cười.

Cô nhóc kia sao mà không biết được, chỉ sợ giờ đã sớm biết chuyện mình với Lâm Bảo Phong cấu kết.

Chỉ là thấy cậu đắc ý như vậy, anh cũng biết mà không nói gì cậu, khen ngợi: "Con làm rất tốt!"
Nhưng Lâm Bảo Phong chưa kịp vui mừng thì cửa phòng đã mở ra.

"Bảo Phong, con gọi điện cho ai đấy!"
Lâm Bảo Phong nghe thấy giọng nói này, trong lòng nghĩ ngu rồi, vừa quay đầu đã thấy Đỗ Minh Nguyệt đỡ bụng mình, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Lâm Bảo Phong mỉm cười, nụ cười có chút cứng ngắc.

"Dì Nguyệt, sao dì lại ở đây? Dì vào mà không gõ cửa sao?"
“Nếu dì gõ cửa thì không phải rất bứt dây động rừng sao!” Đỗ Minh Nguyệt cười rạng rỡ hơn, sau đó nhấc chân đi tới, “Đưa điện thoại cho dì!"
Nhìn vào điện thoại, Lâm Bảo Phong như muốn nói với ai đó bằng ánh mắt của mình rằng, ba, hãy phù hộ cho con nhiều phước lành hơn nữa!
Cậu đưa điện thoại qua, sau đó lui về phía sau mấy bước, "Con phát hiện ra mình còn chưa uống thuốc, con đi xuống chút!"
Nói xong lòng bàn chân bôi mỡ liền chạy ra ngoài cửa.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng cậu, lắc đầu.


"Anh đồng mưu với thằng nhỏ, còn sợ em tức giận sao?"
Nghe thấy giọng của Đỗ Minh Nguyệt nói, ánh mắt Lâm Bảo Phong bất giác trở nên dịu dàng, "Anh sợ, thế nhưng em lại không làm gì anh!"
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, có lẽ không ngờ rằng anh lại vô tư thừa nhận như vậy, trọng yếu nhất chính là nói không biết xấu hổ rằng không làm gì được anh!
"Anh sao bây giờ còn không biết xấu hổ?"
Đỗ Minh Nguyệt do dự hồi lâu, chỉ nói một câu như vậy!
Lâm Hoàng Phong đại khái cũng có thể tưởng tượng ra được lời cô nói, nếu ở bên cạnh cô, anh thực sự muốn ôm và hôn cô vào lòng.

Nhưng bây giờ người kia đang ở Hoa Kỳ, họ thực sự xa cách nhau.

Lâm Hoàng Phong thở dài, cảm thấy rằng không nên hứa với cô làm điều này ngay từ đầu!
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng thở dài của anh, còn tưởng rằng công ty đã xảy ra chuyện gì nên lo lắng hỏi: "Sao vậy? Công ty có chuyện gì sao?"
"Không phải, chỉ là nghĩ đến việc ngủ một mình thôi đã khiến anh cảm thấy đặc biệt khó chịu rồi, bé Nguyệt… Anh nhớ em rất nhiều!"
Bộ dạng của Lâm Hoàng Phong thực sự không khác gì làm nũng, khăng khăng như một đứa con gái.

Hơn nữa, Lâm Hoàng Phong bên ngoài lạnh lùng nhưng khi về nhà trông giống như một chú cún nhỏ ngoan ngoãn.

Khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt đỏ bừng, giọng cô nói đầy bối rối, nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng rất nhớ anh."
“Ngày mai anh nhất định phải gặp được em!” Giọng nói của Lâm Hoàng Phong có chút kích động!
"Như vậy không được, công ty của anh tính sao bây giờ? Ngoan nào, anh nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện, anh ở lại cho khỏe? Còn em bốn tháng nữa sẽ sinh, khi em sinh đứa bé ra, anh nhất định phải tới, được không?".