Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 443: 443: Bệnh Của Lâm Bảo Phong Trở Nặng






Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy cô ấy nói đúng nên bản thân an tâm hơn.

Lâm Hoàng Phong đi theo bà nội Lâm, bà nội Lâm đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

“Cháu không tính giải thích chuyện hôm nay cho bà sao?”
Lâm Hoàng Phong biết bà ta đang nói đến chuyện trang phục thi đấu.

“Cháu không có lời nào về việc này.”
Quả thật anh không có lời nào để nói bởi vốn dĩ anh hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra vấn đề này, cho nên đây chính là sai sót của anh.

Bà nội Lâm nghe vậy cũng không tức giận.

Bà ta luôn dạy bảo anh làm việc là không nên kiêu ngạo, làm việc là không được hấp tấp, đã làm sai chuyện thì không được kiếm cớ.

Xem ra, Lâm Hoàng Phong đã học rất tốt.

“Từ trước đến nay, Chủ tịch Vương nói chuyện như thế đấy, chúng ta đừng quá để tâm.

Đối với cuộc thi thời trang Thanh Tú lần này, cháu đã làm rất tốt, những thứ mà tổ tiên để lại nên được kế thừa và phát huy tốt nhất.”
Lâm Hoàng Phong khá bất ngờ đồng thời rất biết ơn.

“Cháu cảm ơn bà đã chấp nhận!”
Lâm Mộc Giai dắt Đỗ Minh Nguyệt đi khỏi, hai người bàn về chuyện phụ nữ.

Cũng không biết nói gì mà mặt Đỗ Minh Nguyệt ửng đỏ.

Bà nội Lâm và Lâm Hoàng Phong đi tới, Đỗ Minh Nguyệt trông thấy bà nội Lâm thì vội đứng dậy định đỡ bà ta.

Nhưng bị bà nội Lâm từ chối: “Cháu cứ ngồi đi, đứng lên lại mệt chắt bà.”
Đỗ Minh Nguyệt thoáng nhìn Lâm Hoàng Phong thấy anh gật đầu, ra hiệu bảo cô ngồi tiếp.

“Bà tới đây để hỏi chuyện bệnh của Bảo Phong.”
Mặc dù bà nội Lâm biết Lâm Bảo Phong là con của Lâm Hiên Hữu nhưng vẫn có chút không nỡ bởi dù sao cũng là con cháu nhà họ Lâm.

Vừa nhắc đến Lâm Bảo Phong, sắc mặt của Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong đều không tốt.

“Bà ơi, bệnh của Bảo Phong không khả quan lắm!”
Nói xong, cô liền kể việc Chu Ngọc Anh uy hiếp sẽ nói ra chuyện của cậu bé khiến bà nội Lâm tức đến nỗi mặt tái mét.

“Cô ta là cái thá gì mà dám đe dọa chúng ta hả?”
Ngay khi Bà nội Lâm nói đã tạo khí thế bất phàm.

“Bà ơi, nếu Chu Ngọc Anh không chịu buông tha thì việc này hơi khó giải quyết!” Lâm Hoàng Phong nhíu mày nói.

Bà nội Lâm nhìn chằm chằm Lâm Hoàng Phong một lúc lâu khiến anh cảm thấy mờ mịt.

“Sao vậy bà? Trên mặt cháu dính cái gì sao ạ?”

“Cháu nói xem gương mặt của cháu đã chọc ghẹo biết bao người phụ nữ hả.

Lúc trước là Trần Như Ngọc, bây giờ là Chu Ngọc Anh.” Bà nội Lâm bất mãn với khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong.

Lâm Mộc Giai và Đỗ Minh Nguyệt nghe được thì phì cười.

Lâm Hoàng Phong bất lực trả lời: “Bà à, lúc này mà bà còn trêu cháu nữa.”
Đỗ Minh Nguyệt ngừng cười, cô nói: “Hay là chúng ta cứ theo ý của cô ta, đến lúc làm phẫu thuật có thể đi nước ngoài.

Cháu cũng sẽ theo Bảo Phong, vừa hay cháu cũng có thể thăm mẹ ở Mỹ.”
Hiện tại, cách này chính là cách giải quyết duy nhất.

Bởi vì cô biết thời gian của Lâm Bảo Phong không còn nhiều.

Lâm Hoàng Phong bác bỏ: “Không được, lỡ người phụ nữ kia lật lọng thì sao?”
Người phụ nữ Chu Ngọc Anh kia trời sinh tính đa nghi, nếu bị cô ta nhìn ra sơ hở thì Lâm Bảo Phong sẽ mất hi vọng.

“Vì thế chúng ta cần diễn một vở kịch cho cô ta xem để tránh cô ta nảy sinh nghi ngờ.”
Đỗ Minh Nguyệt vừa dứt lời, bà nội Lâm hoàn toàn đồng tình: “Bà đồng ý biện pháp này.”
Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Lâm Hoàng Phong còn muốn nói nhưng bị Đỗ Minh Nguyệt ngăn lại.

“Hoàng Phong à, anh hãy tin em, chắc chắn anh sẽ tới đón em đúng không?”
Dưới ánh mắt trong trẻo của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong không thể nào mở miệng từ chối.

Người phụ nữ này luôn có thể nắm chặt điểm yếu của anh khiến anh chẳng còn cách nào nữa.

“Anh biết rồi, vậy em muốn anh đóng kịch thế nào?”
Rạng sáng ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt đi vào phòng làm việc của Chu Ngọc Anh.

Chu Ngọc Anh trông thấy cô thì nở nụ cười chế giễu dường như biết tại sao cô lại đến đây.

“Đây không phải là vợ chủ tịch Phong sao? Tìm tôi có việc gì vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt biết cô ta sẽ ra vẻ thế này nhưng cô vẫn giả vờ dùng dáng vẻ yếu đuối để cầu xin cô ta.

“Bác sĩ Ngọc Anh à, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Cô ta cầu mà không được, chỉ cần cô tìm mình thì chứng tỏ cô đã dao động.

Coi như người đàn ông có nhẫn tâm đến đâu thì người phụ nữ làm sao có thể cứng cỏi được.

Huống chi, người đó và cô còn chung sống một thời gian.

Đây chính là điểm yếu của phụ nữ.

Đỗ Minh Nguyệt đi theo cô ta vào trong quán cà phê, vì không uống được nên cô chỉ chọn cốc nước ấm.


Ngón tay cô miết miệng ly, trong lòng nghĩ làm cách nào để cô ta có thể tin mình.

Ngay khi cô ngây người thì Chu Ngọc Anh nôn nóng lên tiếng: “Rốt cuộc cô tìm tôi làm gì? Có việc thì mau nói đi, tôi rất bận.”
Đỗ Minh Nguyệt tỉnh táo rồi cúi đầu đáp: “Tôi muốn cô cứu Bảo Phong.

Tôi biết… tôi biết cô có thể cứu tủy của Bảo Phong.

Cô muốn làm gì tôi cũng sẽ làm!”
“Làm gì cũng có thể ư?” Chu Ngọc Anh nhíu mày: “Nếu như tôi muốn cô rời khỏi Lâm Hoàng Phong thì sao?”
Lông mi của Đỗ Minh Nguyệt run lên, cơ thể cũng bắt đầu run lẩy bẩy: “Muốn tôi tránh xa Hoàng Phong sao?”
Có vẻ Chu Ngọc Anh khá hài lòng với phản ứng của cô, cô ta chống cằm cười khinh: “Thế nào hả? Vợ chủ tịch Phong không chịu à?”
Đỗ Minh Nguyệt im lặng hồi lâu, cô lắc đầu: “Không phải tôi không chịu mà chỉ là Hoàng Phong rất yêu tôi, nếu tôi bỏ đi thì chưa chắc anh ấy sẽ chịu cô.”
“Cô không phải lo, tôi có cách.”
Nhìn cô ta đắc ý, hẳn là có cách nhưng có lẽ cũng không tốt đẹp gì cho cam.

Cô nắm chặt ly nước rồi lại buông ra.

Cô mìm cười hỏi: “Nếu vậy cô có thể nói cho tôi biết khi nào bệnh của Lâm Bảo Phong khỏi đi.”
“Đừng gấp gáp.” Chu Ngọc Anh nhấp một ngụm cà phê, tâm trạng khá tốt: “Chỉ cần cô rời đi thì tôi sẽ đồng ý Hoàng Phong phẫu thuật cho Bảo Phong.”
Đỗ Minh Nguyệt cười giễu trong bụng, mới đó đã thay đổi xưng hô rồi, tốc độ nhanh thật.

“Được rồi, đã như vậy thì tôi cũng mong cô nói được làm được.”
Đỗ Minh Nguyệt đỡ bụng bầu đi khỏi quán cà phê, bụng cô càng ngày càng lớn đi trên đường cũng mất khá nhiều sức.

Tại ngã rẽ, ngay lúc cô sắp không chịu nổi thì cơ thể rơi vào lồng ngực ấm áp của một người.

Thì ra Lâm Hoàng Phong vì lo cho cô mà vẫn luôn theo sau.

Quả nhiên khi thấy cô mệt sắp đứt hơi đã chạy lên đỡ.

“Em cần gì cực nhọc đến thế chứ!”
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể của Lâm Hoàng Phong, cô lẳng lặng cọ cánh tay của anh.

Lâm Hoàng Phong trông thấy dáng vẻ này của cô thì thở dài rồi bế cô lên.

Thế nhưng điều bọn họ không ngờ là thời gian phát bệnh của Lâm Bảo Phong lại sớm hơn.

Đêm hôm sau, cậu bé được đẩy vào phòng cấp cứu.

Lúc ấy, cả Chu Ngọc Anh và bác sĩ Chúc đều có mặt, Đỗ Minh Nguyệt nóng nảy nhưng không biết phải làm thế nào.

Bà nội Lâm hay tin liền chạy tới, bà ta hấp tấp hỏi: “Bảo Phong sao rồi?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía phòng cấp cứu và lắc đầu: “Cháu không biết, cậu bé vẫn ở trong phòng cấp cứu.”
Lâm Hoàng Phong sợ cô quá đau buồn nên dịu dàng nói: “Em đi nghỉ đi, nơi này đã có anh.


Em còn đang mang thai, lỡ như em có chuyện thì làm sao đây.”
Chu Ngọc Anh nhìn chòng chọc vào bọn họ, nghe Lâm Hoàng Phong nói liền đứng dậy.

“Hay để tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ?”
Ánh mắt sáng suốt của Bà nội Lâm đã sớm nhận ra đây chính là bác sĩ Ngọc Anh mà cháu bà ta đã nhắc đến.

Mặc dù nói đóng kịch nhưng sâu trong lòng bà ta vẫn khó chịu nên nào cho cô ta sắc mặt tốt.

“Cô là cái thá gì mà dám đụng vào cháu dâu tôi hả?”
Lúc ấy, bên ngoài phòng bệnh có rất nhiều người, Chu Ngọc Anh bị bà ta nói thì bực tức.

Nhưng nghĩ đến sau này còn phải sống chung với bà ta nên đành hòa hoãn tạo mối quan hệ tốt.

“Bà nội Lâm à, cháu là bác sĩ, bà cứ an tâm giao mọi việc cho cháu.” Chu Ngọc Anh cười tươi niềm nở.

Bà nội Lâm thẳng thắng: “Cô nói yên tâm là phải yên tâm à, trong bụng cháu dâu tôi là chắt tôi đấy, nếu lỡ có chuyện gì cô có gánh nổi không hả?”
Khi bà nội Lâm nói chuyện, không có nhiều người dám chặn miệng bà bởi đều hiểu tính tình của bà ta.

Bây giờ, mọi người vẫn chưa hiểu Chu Ngọc Anh đã chọc giận bà nội Lâm hồi nào nhưng cũng chẳng có ai lên tiếng giúp đỡ, bọn họ chỉ đứng hóng chuyện mà thôi.

“Cháu không có mà bà nội Lâm ơi, cháu không phải người như vậy, do cháu thấy mợ Phong mệt thôi ạ.” Chu Ngọc Anh nóng nảy giải thích.

Bà nội Lâm hừ một tiếng: “Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết cô có ác tâm thế nào!”
“Cháu…” Chu Ngọc Anh có miệng mà không thể thanh minh, bị bà nội Lâm nói thế nên gương mặt lúc đỏ lúc trắng.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng này, nhớ đến việc sau này còn nhờ cô ta phẫu thuật cho Lâm Bảo Phong, đây vẫn chưa đến lúc vạch mặt.

“Bà ơi, cứ để cô ta đưa cháu về phòng nghỉ ạ.” Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.

Bà nội Lâm liếc nhìn cô, nhận thấy ẩn ý trong mắt cô đành thở dài cầm tay Đỗ Minh Nguyệt nói:
“Vậy lúc cháu về thì cẩn thận một chút, nếu có người muốn hại mình thì nhớ nói cho bà biết, bà sẽ làm chủ cho cháu.”
Lúc bà ta nói những lời này thì đôi mắt nhìn qua Chu Ngọc Anh như thể Chu Ngọc Anh sẽ thật sự hại cô.

Đỗ Minh Nguyệt biết bà nội đang gây sự với Chu Ngọc Anh để giúp cô hả giận.

Thế nhưng vào thời điểm này, thứ cô lo lắng hơn là bệnh tình của Bảo Phong.

Cô vỗ tay bà nội Lâm, cười nói: “Bà nội ơi, bà cứ yên tâm, sẽ không có ai hại cháu đâu.”
Bà nội Lâm im lặng, trợn mắt nhìn Chu Ngọc Anh: “Đứng ngẩn ở đó làm gì, còn không nhanh chóng dìu cháu dâu tôi về phòng nghỉ đi.”
Chu Ngọc Anh khó chịu nhưng vẫn kiềm nén cơn tức.

“Cháu biết rồi bà nội Lâm!”
Nói xong, cô ta tiến lên đỡ Đỗ Minh Nguyệt rời đi.

Trở lại phòng bệnh, Chu Ngọc Anh cười khinh: “Bà nội Lâm đối xử với cô tốt ghê, có phải hai người nói xấu sau lưng tôi không hả?”
Trong lòng của Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy không ổn, đứng không vững, may mà cô nhanh tay vịn lan can mới giữ vững cơ thể.

“Bác sĩ Ngọc Anh nói gì thế, bây giờ trong bụng tôi có dòng máu của nhà họ Lâm nên bà ta phải để tâm đến tôi thôi.”
Người phụ nữ này quá đa nghi, xem ra sau này nói chuyện với cô ta phải cẩn thận hơn rồi.

“Nói vậy nếu cô rời đi thì chẳng phải bà ta sẽ đi tìm cô sao?” Chu Ngọc Anh liếc nhìn cái bụng của cô, nheo mắt hỏi.

Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy liền cảm thấy không tốt.

“Cô yên tâm đi, nếu đã muốn bỏ đi thì tôi sẽ sắp xếp thật tốt.


Cô đừng đụng vào con tôi, cô mà dám làm gì thì tôi sẽ liều mạng với cô đấy.”
Cô nhìn chằm chằm Chu Ngọc Anh như thể sẽ đồng quy vu tận với cô ta.

Chu Ngọc Anh bị dáng vẻ của cô dọa sợ, chẳng qua là hù cô một chút thôi, có ai ngờ phản ứng mạnh thế.

Cũng khó trách, dù sao đây là tình mẹ con mà.

“Tôi không động tới con của cô, đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ cần cô biến mất khỏi đây thôi.”
Đỗ Minh Nguyệt thở phào, hỏi: “Tại sao bệnh của Bảo Phong lại trở nặng hơn vậy, không phải cô nói rằng còn một tháng nữa à?”
“Loại bệnh này khó nói trước nhưng càng kéo dài càng chuyển biến xấu, cô hiểu ý tôi chứ nhỉ.”
Cô ta đang đuổi cô đi, nếu cô còn không đi thì Bảo Phong sẽ bị nguy hiểm.

“Ngày mai… ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây.

Tôi hi vọng cô nói được làm được.”
“Đương nhiên, chỉ cần đi thì tôi sẽ cứu sống con của hai người.”
Vào ban đêm, lúc ba giờ sáng, Lâm Bảo Phong mới không còn nguy hiểm, cậu bé được đẩy ra chuyển vào phòng ICU.

Bọn họ bị ngăn cách bởi một lớp kính, một cơ thể nhỏ nhắn nhưng bị gắn đầy thiết bị, nhìn mà quặn lòng.

Đỗ Minh Nguyệt che miệng, nước mắt ào ạt tuôn rơi, cô không nỡ xem cảnh tượng này.

Lâm Hoàng Phong nắm vai cô, ôm cô vào ngực mình.

“Đừng nhìn nữa, càng nhìn càng đau thôi em.”
Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình: “Hoàng Phong à, em đã đồng ý với Chu Ngọc Anh là ngày mai sẽ đi.

Em xin anh hãy cứu Bảo Phong, em không muốn nhìn cậu bé bị như vậy.”
Trông thấy cảnh tượng này, cô ước mọi đau khổ hãy để mình cô gánh chịu.

Lâm Hoàng Phong đau lòng ôm cô: “Được rồi, anh biết rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt nói rõ cô sẽ đi nước Mỹ, đồng thời cô cũng đã liên lạc với Yến Thanh Nhàn.

Yến Thanh Nhàn hay tin cô mang thai thì rất vui nhưng cũng đau lòng vì Lâm Bảo Phong.

Khi rời đi, Đỗ Minh Nguyệt chẳng nói với ai như thể bốc hơi khỏi nhân gian.

Chỉ có Lâm Hoàng Phong biết cô đi đâu nhưng vì Chu Ngọc Anh mà anh chỉ giả vờ đau khổ vì tình.

Chu Ngọc Anh thấy vậy bèn hài lòng, thế là cô ta ở bên cạnh nói xấu Đỗ Minh Nguyệt.

Thật ra Lâm Hoàng Phong không say, chẳng qua muốn nhìn xem cô ta tính làm gì.

Đồng thời cũng muốn biết người hiến tủy đã bị cô ta giấu ở đâu.

Anh nhận ra Chu Ngọc Anh bỏ một viên thuốc vào ly của mình, khỏi nghĩ cũng biết chẳng phải thứ hay ho gì.

Anh cười khinh, sau đó nhân lúc cô ta bất cẩn thì tráo hai ly nước.

“Anh Phong à, anh uống miếng nước tỉnh rượu đi.”
Chu Ngọc Anh đẩy ly nước tới, Lâm Hoàng Phong nhận lấy rồi uống ngụm lớn.

Chu Ngọc Anh thấy anh đã uống nước thì cười đắc ý..