Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 442: 442: Chiến Thắng Không Vinh Quang






Serena không hề cảm thấy vui vẻ, không ngờ cô ta lại trong thế ngang bằng với Hoàng Uyên, hai người chỉ hơn kém nhau chỉ một phiếu.

Cô ta không hề muốn nhìn thấy thành tích này chút nào.

Nếu như vậy, cô làm gì còn mặt mũi nào để kiêu căng trước mặt Lâm Hoàng Phong
Vậy nên trong cuộc thi này, cô ta vẫn là người thua cuộc.

Sau khi trao giải xong, mọi người đáng lẽ ra nên tới chúc mừng Viên Quân Minh nhưng hầu như tất cả không ai để ý tới anh ta.

Ai cũng tới chỗ của Lâm Hoàng Phong.

“Chủ tịch Phong, show thời trang lần này thật sự rất đặc sắc.”
“Đúng vậy, người thắng cuộc trong cuộc thi này nên là anh mới đúng.

Đúng rồi, chủ tịch Vương không bỏ phiếu cho các anh, mọi chuyện là sao vậy?”
Lâm Hoàng Phong nheo mắt nhìn những người giả vờ giả vịt tới hỏi thăm, anh nói: “Chủ tịch Vương từ trước đến giờ luôn có suy nghĩ của mình.

Tôi chỉ là một tổng giám đốc, cũng không nên hỏi nhiều.”
Làm sao Lâm Hoàng Phong không hiểu suy nghĩ của bọn họ, đàn ông mà nhiều chuyện thì cũng không thua kém gì so với phụ nữ.

Thực ra cũng không hẳn vậy, mấy người này muốn biết chuyện gì xảy ra và nói không chừng có thể thêm mắm thêm muối vào trong đó.

Nhưng Lâm Hoàng Phong nhất định không để cho bọn họ đạt được mục đích của mình.

Mọi người thấy anh không chịu để lộ, không hỏi ra được chuyện gì nên cũng cảm thấy ngại.

Mấy thương hiệu thời trang nổi tiếng của nước ngoài cảm thấy rất hứng thú với trang phục lần này của Lâm Hoàng Phong.

Trang phục lần này của bọn họ dù sao cũng là kết tinh của mấy ngàn năm lịch sử, đương nhiên có sức thu hút lớn.

Viên Quân Minh thấy mọi người đều tới chỗ của Lâm Hoàng Phong thì giận tím mặt.


Lâm Hoàng Phong không phải chỉ là một kẻ thất bại thôi sao, đám người kia có gì đáng để chúc mừng.

Rõ ràng anh ta mới là người chiến thắng Lâm Hoàng Phong, đám người kia đều mắt mù hết rồi sao?
Viên Quân Minh vô cùng tức giận, anh ta đi thẳng sang chỗ Lâm Hoàng Phong để cười nhạo anh.

“Lâm Hoàng Phong, tôi đã nói rồi lần này anh sẽ thua mà.

Sao, cảm giác thất bại thế nào?” Anh ta bước tới, thẳng thừng cắt ngang cuộc nói chuyện của Lâm Hoàng Phong và những người kia.

Mấy người nước ngoài kia đều nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu.

Lâm Hoàng Phong nói xin lỗi với mấy người nước ngoài kia rồi nhìn về phía Viên Quân Minh.

“Không phải tôi nên là người hỏi câu này sao? Cảm giác chiến thắng thế nào?”
Viên Quân Minh vô cùng không thích thái độ coi nhẹ mọi thứ, không quan tâm đến mọi chuyện đó của Lâm Hoàng Phong.

Vì nó khiến anh ta không khác gì một thằng hề nhảy cầu.

“Tôi đương nhiên cảm thấy rất vui.

Nhưng nếu nhìn thấy anh thất bại thảm hại thì tôi sẽ càng vui hơn.”
“Ha? Thất bại thảm hại, vậy có lẽ khiến anh thất vọng rồi.” Nói xong, Lâm Hoàng Phong tiến sát tới bên cạnh anh ta: “Anh tưởng những thủ đoạn đó của anh tôi không biết sao? Mua chuộc chủ tịch Vương đúng là một ý kiến hay.”
Đồng tử của Viên Quân Minh hơi co lại,anh ta cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Tổng chủ tịch Phong không quản lý được người của mình nên thẹn quá hóa giận sao?”
Lâm Hoàng Phong khẽ nhếch miệng rồi lùi lại một bước: “Viên Quân Minh ơi là Viên Quân Minh, anh thật sự tưởng rằng chủ tịch Vương đang giúp anh sao? Ông ta là một con cáo già, ai biết được ông ta định làm gì.”
Con người ông chủ tịch Vương kia thâm sâu khó lường.

Anh không phủ nhận ông ta đúng là người rất có năng lực, nhưng dù ông ta có giỏi đến đâu cũng không thể hơn được sức mạnh của nhiều người.

Nhưng anh lại cảm thấy tò mò không biết chủ tịch Vương này có gì muốn nói với hội đồng quản trị.

Đương nhiên ông ta có thể đường hoàng nói rằng đó là sở thích của ông ta, như vậy thì chẳng ai làm được gì ông ta cả.

Viên Quân Minh nhìn bóng lưng Lâm Hoàng Phong rời đi, anh ta đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, làm phát ra một âm thanh rất chói tai.

Mấy người thiết kế nước ngoài cau mày nhìn rồi đứng tránh xa anh ta ra.

Viên Quân Minh bị nhìn như bệnh dịch, ánh mắt của mọi người khiến anh ta khó chịu.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi cho tôi.”
Nhóm người kia nhanh chóng đi sang chỗ khác.

Sau khi Tiêu Hồng Quang biết chân của Hoàng Uyên bị thương, anh ta lập tức tới kiểm tra tình hình của cô.

“Cô không sao chứ?” Vẻ mặt Tiêu Hồng Quang lộ ra vẻ lo lắng.

Mặt Hoàng Uyên hơi đỏ lên,cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng.”
Lúc này Tiêu Hồng Quang mới nhận ra hai người đứng cách nhau rất gần, trong chốc lát cả hai người đều đỏ mặt.

Thúy Hân nhìn hai người bọn họ, nước sắp tới chân rồi mà còn ở đó tình tình tứ tứ với nhau.

Cô hôm một tiếng, Hoàng Uyên lập tức tránh đi, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Tiêu Hồng Quang nữa.

Tiêu Hồng Quanh cũng bình tĩnh lại, chỉ là vành tai vẫn còn hơi đỏ.

Sau đó Thúy Hân kể lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay cho Lâm Hoàng Phong nghe.


Anh nghe xong gật đầu, ý bảo mình đã nghe thấy.

Sau đó còn khen ngợi Hoàng Uyên: “Làm rất tốt!”
Được khen ngợi, trong lòng Hoàng Uyên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô mím môi khẽ mỉm cười.

“Mọi người về nghỉ ngơi đi, nhất định đều rất mệt rồi đúng không?” Lâm Hoàng Phong nói.

Sau đó anh lái xe đi.

Ai cũng biết Lâm Hoàng Phong tới bệnh viện để thăm vợ.

Đỗ Minh Nguyệt dỗ Lâm Bảo Phong ngủ, thấy Lâm Hoàng Phong tới cô khẽ “suỵt” một tiếng.

Cô dém lại chăn cho thằng bé rồi mới đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài, anh đã ôm cô vào lòng.

Nét mặt anh hiện lên vẻ mệt mỏi, hai mắt ánh lên cảm giác buồn man mác.

Cô thấy vậy cảm thấy hơi đau lòng.

Nhưng cô lại không làm được gì cho anh, điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Để anh ôm một cái lấy lại năng lượng, anh thấy hơi mệt!” Giọng nói của Lâm Hoàng Phong hơi khàn.

Đỗ Minh Nguyệt không dám làm phiền anh, cô chỉ biết đưa tay ra ôm anh và thỉnh thoảng vỗ nhẹ lên lưng anh.

Chuyện hôm nay anh nhất định phải chịu đựng rất nhiều, cũng không biết ông chủ tịch Vương kia định làm gì.

Vì hai người đang đứng ở trước cửa phòng bệnh nên không khỏi có người nhìn sang.

Cô hơi xấu hổ, vùi đầu vào trong lòng anh.

“Khụ khụ, hai người đang ôm nhau trong kia, không thể chú ý không gian một chút sao? Đây là bệnh viện.”
Một giọng nói đùa vang lên, Đỗ Minh Nguyệt lập tức đẩy Lâm Hoàng Phong ra.

Lâm Hoàng Phong nhìn người đang tới, hóa ra là dì anh, Lâm Mộc Giai.

Ánh mắt anh nhìn Lâm Mộc Giai hơi khó chịu, như đang trách bà đến không đúng lúc.


Nhưng Lâm Mộc Giai không để ý đến anh, bà đi thẳng đến bên cạnh của Đỗ Minh Nguyệt.

“Sao rồi? Gần đây đứa bé không làm con khó chịu chứ?”
Người mà bà đang nói chính là đứa bé trong bụng cô.

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không khó chịu gì ạ.

Có lẽ là biết quan tâm tới cháu rồi ạ.”
“Coi như đứa bé này có lương tâm.” Thẩm Mộc Giai mỉm cười.

Đương nhiên.

Đi cùng với bà Thẩm Mộc Giai còn có bà nội Lâm.

Bà nội Lâm có vẻ hơi nghiêm túc, bà còn trừng mắt nhìn Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong không dám lên tiếng, anh cũng không biết mình đã làm sai ở đâu.

Mặc dù bên ngoài Lâm Hoàng Phong hung dữ như sư tử nhưng đứng trước mặt bà nội anh lại ngoan ngoãn như chú thỏ con.

“Cháu qua đây cho bà!”
Lâm Hoàng Phong ngoan ngoãn đi sau lưng bà nội, giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi vậy.

Đỗ Minh Nguyệt hơi lo lắng, cô sợ bà nội sẽ nói gì đó.

Lâm Mộc Giai thấy cô như vậy, an ủi nói: “Cháu yên tâm đi, bà nội không làm gì nó đâu.

Cùng lắm chỉ mắng vài câu thôi.

Thằng nhóc đó cũng không phải làm từ nước mà bị mắng hai câu đã khóc.”.