Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 421: 421: Chương 422






Đỗ Minh Nguyệt cười không nói, cô không biết còn có người nào thích hợp hơn mình không nhưng tình hình hiện tại của Lâm Bảo Phong khiến cô vôc ùng lo lắng.

Nếu...!đến lúc đó thật sự không có người phù hợp để hiến tủy cho Lâm Bảo Phong thì cô phải làm sao? Cô nhất định sẽ phải tới đó chứ?
Quên đi, giống như Lâm Hoàng Phong đã nói, bây giờ cô nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích.

Chuyện cô có thể làm bây giờ chỉ có thể là cầu mong anh sớm tìm được người có thể hiến tủy cho Lâm Bảo Phong.

Sáng sớm hôm sau Đỗ Minh Nguyệt đích thân đưa Thanh Vy và Từ Lâm đến trường, cô giáo vừa nhìn thấy đã kéo cô lại và nói rất nhiều.

"Lâm Bảo Phong thế nào rồi? Thanh Vy và Từ Lâm trong khoảng thời gian này đều có chút vấn đề về tâm lý." Giáo viên nhìn Đỗ Minh Nguyệt với ánh mắt mơ hồ.

Trong khoảng thời gian này có rất nhiều tin đồn Lâm Bảo Phong không phải là con của Lâm Hoàng Phong, nhiều người đã suy đoán nguyên nhân Lâm Bảo Phong đã bị nhà họ Lâm bỏ rơi là do "mẹ kế Đỗ Minh Nguyệt".

Tất cả đều cảm thấy chắc chắn đã có điều tiềm ẩn trong đó.

Đỗ Minh Nguyệt không giải thích mà bình tĩnh đón nhận ánh mắt của giáo viên: "Bảo Phong vẫn ở bệnh viện và đang tìm loại tủy phù hợp.

Tôi sẽ an ủi Thanh Vy và Từ Lâm."
Thanh Vy và Từ Lâm có tâm trạng không tốt là điều dễ hiểu, Đỗ Minh Nguyệt mặc dù có chút lo lắng nhưng cô cũng biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ phải tới thôi.


“Tốt rồi, hy vọng Lâm Bảo Phong có thể mau chóng khỏe lại rồi tiếp tục lên lớp, các bạn học rất nhớ thằng bé đó.” Giáo viên nói xong, nụ cười trên mặt cũng mang theo hai phần ngượng ngùng.

Vốn dĩ muốn hỏi về tình hình của Lâm Bảo Phong nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thẳng thắn của Đỗ Minh Nguyệt, cô ta thực sự không thể hỏi tiếp được nữa.

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu và nói nhẹ nhàng: "Vâng, tôi tin rằng Bảo Phong sẽ trở lại trường sớm thôi."
Tuy nhẹ nhàng nói ra điều này nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại lo lắng hơn bất cứ ai khác.

Sau khi nói chuyện một lúc, Đỗ Minh Nguyệt rời trường học và đến bệnh viện, vốn dĩ muốn xem tình hình của Lâm Bảo Phong có chuyển biến mới không, nhưng không ngờ lại gặp Đỗ Thùy Linh ở lối vào bệnh viện.

Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu không nhìn thấy cô ta, Đỗ Thùy Linh cũng đang nhìn vào biên bản kiểm tra trên tay, hai người đều không nhìn thấy nhau nên đã va chạm trong nháy mắt.

"Đồ điên, không thấy..." Đỗ Thùy Linh ngừng chửi bới rồi nhìn Đỗ Minh Nguyệt với vẻ ngạc nhiên.

Cô ta vốn tưởng rằng mình đã vô tình va phải ai đó, nhưng không ngờ rằng người va phải cô ta lại chính là Đỗ Minh Nguyệt.

“Sao cô lại ở đây?” Đỗ Minh Nguyệt không quan tâm mà thản nhiên hỏi.

Thái độ của Đỗ Thùy Linh không được tốt lắm, nhìn cô một cái đầy chán ghét, ánh mắt của cô ta rơi vào cái bụng hơi nhô lên của Đỗ Minh Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia ghen tị: "Làm sao nào?"
Đỗ Minh Nguyệt trợn mắt, nhanh chóng trả lời: "Không sao, tạm biệt!"
Nếu có thể cô thực sự không muốn gặp Đỗ Thùy Linh một giây phút nào, chỉ tại hôm nay xui xẻo nên mới đụng trúng cô ta.

Đỗ Thùy Linh không muốn để cho Đỗ Minh Nguyệt đi dễ dàng như vậy, trực tiếp ngăn cản trước mặt cô: "Đỗ Minh Nguyệt, không ngờ chị lại khiến cho Lâm Hoàng Phong thậm chí còn không thèm nhận con trai ruột của mình.

Chị dùng đứa bé trong bụng thao túng mọi việc, đúng không?"
Chuyện của Lâm Bảo Phong vô cùng rắc rối, tất nhiên Đỗ Thùy Linh cũng đã nghe nói qua về sự tình nhưng phản ứng đầu tiên của cô ta là Đỗ Minh Nguyệt đã xúi giục Lâm Hoàng Phong làm việc đó.

Liệu một người có thân phận như Lâm Hoàng Phong có thể thực sự chịu đựng được việc bản thân bị cắm sừng không? Có thể chịu đựng được đứa con trai mà mình nuôi nấng mấy năm nay không phải là của mình không?
Những người khác tin nhưng Đỗ Thùy Linh thì không tin, phân tích cuối cùng của cô ta vẫn là do Đỗ Minh Nguyệt dụ dỗ Lâm Bảo Phong làm những việc đó.

“Cô điên rồi à?” Đỗ Minh Nguyệt kỳ lạ nhìn Đỗ Thùy Linh, trong mắt lóe lên tia chán ghét.

Người này vẫn khó chịu như trước, không thay đổi chút nào.

Đỗ Thùy Linh không hề có ý dừng lại, cô ta tiếp tục chế nhạo Đỗ Minh Nguyệt: "Tôi nói gì sai à? Hay tôi chọc trúng tim đen của chị rồi? Nếu không có tôi thì làm sao anh ta có thể lấy chị làm vợ.


Một bước trở thành mợ chủ của nhà họ Lâm? "
Nhắc đến chuyện này trong lòng Đỗ Thùy Linh có phần phẫn uất, nếu cô ta biết gả vào nhà họ Lâm sướng như vậy thì ngay từ đầu cô ta không nên ngu ngốc mà đẩy cuộc hôn nhân này cho Đỗ Minh Nguyệt!
Bây giờ hãy nhìn vào cảnh tượng của Đỗ Minh Nguyệt, và nhìn lại bản thân Đỗ Thùy Linh xem, dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật giữa họ bây giờ như có hai thế giới khác biệt.

“Cảm ơn?” Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh, châm chọc nói: “Tôi thật sự nên cảm ơn cô, nếu không chúng ta có thể bớt chút thời gian tìm một nơi để nói những chuyện trong quá khứ nhé?”
Thái độ của Đỗ Thùy Linh khi nói đến vấn đề đó vô cùng kiêu ngạo.

Đỗ Minh Nguyệt thực sự cảm thấy trong đầu Đỗ Thùy Linh có vấn đề.

Nghĩ mọi người đều ngốc như cô ta sao?
Đỗ Thùy Linh đã bị lời nói của cô chặn lại, cũng không biết phải nói gì thêm.

Tất nhiên cô ta biết những gì Đỗ Minh Nguyệt đã làm.

Chỉ là cô ta không được như vậy mà thôi.

Tại sao Đỗ Minh Nguyệt lại có thể sống tốt như vậy? Cô chỉ là một người phụ nữ bị nhà họ Đỗ đuổi ra khỏi nhà, còn cô ta mới là cô chủ thực sự của nhà họ Đỗ!
"Nếu không có chuyện gì thì đi đi, dù sao cũng đừng ở đây làm chướng mắt tôi nữa..." Đỗ Minh Nguyệt kéo dài giọng, liếc mắt sang nhìn Đỗ Thùy Linh rồi cười: "Chó ngoan không cản đường!"
Chó? Đỗ Minh Nguyệt gọi cô ta là chó ư? Đỗ Thùy Linh phản ứng lại và định đưa tay kéo cô nhưng một người đàn ông đột nhiên xuất hiện và nắm lấy cánh tay cô ta: “Cô đang làm gì vậy?"
Đột nhiên bà nội Lâm xuất hiện ở bên cạnh, Đỗ Minh Nguyệt đang bị người đi cùng bà nội Lâm nắm chặt lấy cánh tay.

“Anh là ai, thả tôi ra!” Đỗ Thùy Linh giãy dụa nhưng đối phương một chút cũng không buông lỏng.

Đỗ Minh Nguyệt không có thời gian để nói chuyện với cô, ánh mắt đều dừng ở trên người bà Lâm: "Bà nội."

Bà nội Lâm liếc Đỗ Minh Nguyệt rồi nhìn Đỗ Thùy Linh: "Cô thực sự là một đứa con gái ngoan được nhà họ Đỗ nuôi dưỡng hay sao? Cô tính làm gì với em gái mình vậy? Cô không thấy con bé vẫn đang mang thai đứa con của nhà họ Lâm chúng tôi hả?"
Sự xuất hiện của bà nội Lâm khiến Đỗ Thùy Linh không dám nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh bà ấy, sau khi nhìn kỹ lại thì có chút sợ hãi.

Cô ta đã nghe danh bà nội Lâm rất nhiều, cũng rất sợ uy nghiêm của người trụ cột nhà họ Lâm.

"Lâm...!bà Lâm, tôi..." Đỗ Thùy Linh chỉ cảm thấy não mình dường như đang trì trệ, nhất thời cô ta không biết phải nói gì.

“Không biết xin lỗi sao?” Bà nội Lâm bất mãn nhìn Đỗ Thùy Linh.

Xin lỗi? Đỗ Thùy Linh trước giờ luôn hống hách trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, sao có thể cúi đầu xin lỗi Đỗ Minh Nguyệt được chứ?
Đỗ Thùy Linh lúc này không biết dũng khí đến từ đâu, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bà nội Lâm: "Bà Lâm, bà không biết từ đầu đã xảy ra chuyện gì đâu.

Đó không phải là những gì bà đã thấy.

Chính là Đỗ Minh Nguyệt đã đụng phải tôi, chính cô ta đã khiêu khích tôi trước.

Bà muốn tôi xin lỗi, không có chuyện đó đâu!"
Đỗ Minh Nguyệt bất giác cau mày, người phụ nữ này thực sự có thể biến mọi chuyện từ trắng thành trắng đen!.