Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 414: 414: Bảo Phong Là Con Của Tôi






“Bố đã nói dối con khi nào chưa?” Lâm Hoàng Phong vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Thanh Vy: “Thanh Vy, con cùng Từ Lâm đến nhà bà dì hai ngày nhé.

Ba và mẹ sẽ tới bệnh viện chăm sóc Bảo Phong.

Khi Bảo Phong khỏe hơn, các con lại có thể chơi cùng nhau.”
Đây là việc Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt đã bàn từ trước trên đường đến nhà họ Hoàng.

Lâm Hoàng Phong không thể để bà nội Lâm chăm sóc Bảo Phong suốt quãng thời gian này được.

Bà nội Lâm dù sao cũng đã nhiều tuổi, nếu một hai ngày thì còn có thể, còn nếu thời gian dài, chắc chắn sẽ không tốt.

Vì vậy đối với việc chăm sóc Bảo Phong ở bệnh viện, hợp lý nhất chính là để hai người họ lo liệu.

Cũng vì vậy, chắc chắn bọn họ không thể tốt cho Thanh Vy và Từ Lâm, nên đành phải gửi họ tới nhà họ Hoàng một thời gian.

“Vâng, con hiểu rồi.” Thanh Vy lúc này cũng rất nghe lời, cô chỉ hy vọng Bảo Phong sẽ mau khỏi bệnh.

Sau khi an ủi hai đứa trẻ, Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt thở dài rồi ngồi xuống.

“Làm sao bây giờ? Chuyện của Bảo Phong cũng không thể giữ bí mật mãi được.” Đỗ Minh Nguyệt đau đầu về chuyện này.

Theo tính cách của bà nội Lâm, bà nhất định sẽ điều tra.

Dù gì thì gia đình nhà họ Lâm cũng không có ai mắc bệnh ung thư máu.

Nếu bệnh bạch cầu hiện tại của Lâm Bảo Phong thực sự là do di truyền, cô tin rằng bà nội Lâm không phải là một kẻ ngốc.


Lâm Hoàng Phong ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, có thể giấu tới lúc nào thì giấu.

Hiện tại, chỉ có thể đợi kết quả từ bệnh viện trả về, dù sao cũng chưa có kết quả chắc chắn mà.”
Bây giờ họ chỉ có thể cầu nguyện rằng đây là một sự nhầm lẫn, mặc dù khả năng là rất nhỏ.

“Em cũng hy vọng vậy.” Đỗ Minh Nguyệt thở dài.

Kể từ khi sự việc xảy ra cách đây năm năm trước, bà nội Lâm đã rất ghét Lâm Chí Khanh và Lâm Hiên Hữu.

Nếu bà biết đứa cháu nội mà bà luôn yêu thương lại là con cháu của hai người họ, liệu bà có thể chịu đựng được không?
Hiếm khi hai người chìm vào giấc ngủ trong yên lặng như thế này.

Hôm sau, cả hai người đều bị điện thoại đánh thức lúc sáu giờ sáng, là bà nội Lâm gọi.

Nhìn thấy bộ dạng còn mơ màng ngái ngủ của Đỗ Minh Nguyệt, trái tim của Lâm Hoàng Phong cảm thấy ấm áp, anh nói nhỏ: “Em ngủ thêm một chút đi, anh sẽ nghe điện thoại.”
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt mang thai, cô ấy trở nên rất thèm ngủ.

Sau khi bị cuộc điện thoại từ bà nội Lâm đánh thức, cô rất nhanh đã có thể ngủ trở lại.

Tuy nhiên, sắc mặt của Lâm Bảo Phong không được tốt lắm khi nghe điện thoại, vì vậy anh đã thay quần áo một cách nhẹ nhàng và đến bệnh viện.

Bà nội Lâm đang ngồi bên ngoài phòng bệnh, bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông này Lâm Bảo Phong cũng biết, ông là tâm phúc của bà nội Lâm, tên là Nghiêm Xuân Nhân.

Ba của Nghiêm Xuân Nhân đã ở bên cạnh giúp đỡ bà nội Lâm từ lâu.


Vài năm trước, ba của ông bị ốm nặng và họ đã phải ra nước ngoài điều trị.

Cuối năm ngoái, ba ông đã qua đời nên Nghiêm Xuân Nhân trở về Việt Nam và tiếp tục giúp đỡ bà nội Lâm.

Vào lúc này, nhìn thấy Nghiêm Xuân Nhân đứng bên cạnh bà nội Lâm, Lâm Hoàng Phong liền có một dự cảm xấu.

Nhưng Lâm Hoàng Phong không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, lập tức hỏi thẳng: “Bà ơi, có chuyện gì mà bà lại gọi cháu gấp vậy? Bảo Phong có chuyện gì sao?”
Bây giờ Bảo Phong là quan trọng nhất.

“Tình trạng của Bảo Phong rất tốt.” Bà nội Lâm vừa nói vừa đứng dậy nhìn Lâm Hoàng Phong, và đột nhiên hỏi: “Bảo Phong là con của ai?”
Trái tim của Lâm Hoàng Phong lập tức chùng xuống.

Mặc dù anh đã nghĩ đến ngày này từ lâu nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

“Bà ơi, Bảo Phong là con của cháu.” Lâm Hoàng Phong đáp.

Bất kể ba ruột của Lâm Bảo Phong là ai, vì Lâm Bảo Phong gọi anh là ba của mình, anh cũng sẽ luôn là ba của Lâm Bảo Phong.

Bà nội Lâm cao giọng, sắc bén nói: “Nó là con của Lâm Hiên Hữu!”
Trong ký ức của bà Lâm, anh ta đã chết vì bệnh bạch cầu.

Trong cả dòng họ, nếu xét về bệnh bạch cầu di truyền thì chỉ có thể là anh ta.

“Bà nội, bà nói nhỏ chút!” Lâm Hoàng Phong sợ Bảo Phong nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Bà nội, Bảo Phong là con của ta, bà không cần nghĩ tới nữa.


Dù sao, bệnh bạch cầu vẫn chưa xác định được, chờ xác định của bác sĩ rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện, được không bà?”
Chỉ cách một cánh cửa ngăn cách với phòng bệnh, Lâm Hoàng Phong đương nhiên sợ Bảo Phong nghe thấy.

“Cháu đừng nói mấy lời này để lừa bà nữa.” Bà nội Lâm hất tay anh ra, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Cháu và Trần Như Ngọc đều là nhóm máu O, làm sao có khả năng sinh ra đứa con có nhóm máu AB?”
Việc xác định ADN chắc chắn sẽ không thể có kết quả trong một thời gian ngắn, vì vậy bà nội Lâm đã trực tiếp đến gặp bác sĩ và yêu cầu báo cáo khám sức khỏe của Lâm Bảo Phong, cũng như báo cáo ban đầu của Trần Như Ngọc.

Vấn đề này được phát hiện ngay sau khi đối chiếu các bản báo cáo.

Cả bố và mẹ đều có nhóm máu O, về lý mà nói Lâm Bảo Phong cũng nên thuộc nhóm máu O, nhưng cậu bé lại có nhóm máu AB.

Lâm Hoàng Phong nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể nhấn mạnh: “Bà nội, bất kể như thế nào, Bảo Phong vẫn là con cháu.

Thằng bé không liên quan gì đến Lâm Hiên Hữu cả.

Bà đừng kích động như vậy!”
Anh cũng rất ghét Lâm Hiên Hữu, nhưng đứa bé này vô tội.

Bảo Phong vốn dĩ không biết chuyện gì, hơn nữa anh từ lâu đã coi Bảo Phong như con ruột của mình.

“Chuyện này cháu không cần giải thích thêm nữa.

Cháu cũng biết Bảo Phong là con của Lâm Hiên Hữu đúng không?” Bà nội Lâm nói nhưng không đợi Lâm Hoàng Phong trả lời đã lạnh lùng nói thêm: “Nếu bà biết Trần Tây năm đó mang thai đứa con của Lâm Hiên Hữu hồi đó, cô ta sẽ không bao giờ có thể bước chân vào cổng nhà họ Lâm.”
Ngay khi nghĩ đến việc chính mình bị Trần Như Ngọc lừa gạt, bà nội Lâm cảm thấy vô cùng tức giận, máu nóng sôi trào và mọi thứ trước mắt dường như trở nên mờ mịt.

“Bà nội!”
“Bà ơi!”
Khi Lâm Hoàng Phong và Nghiêm Xuân Nhân nhìn thấy bà nội Lâm ngất xỉu, cả hai đều hoảng sợ và ngay lập tức chạy đi gọi bác sĩ.

Lâm Bảo Phong không biết mình đã ngủ từ lúc nào, khi thức dậy, cậu đã nghe rõ cuộc nói chuyện của họ.

Cậu vốn dĩ chỉ định dậy để đi vệ sinh, nhưng cậu lại nghe thấy tiếng của ba, vốn dĩ đang định mở cửa ra ngoài thì lại nghe được những lời nói đáng sợ vừa rồi.


Cậu không phải là con ruột của ba.

Cậu là con của mẹ và một người đàn ông khác.

Bảo Phong sắc mặt tái nhợt, cậu nghĩ đến vụ bắt cóc hai mẹ con cậu ngày trước.

Người đàn ông đó tên là Lâm Hiên Hữu, ông ta lại chính là ba ruột của cậu ư?
Không! Không thể nào! Người như vậy làm sao có thể là ba ruột của cậu được.

Làm thế nào mà ba ruột của cậu lại có thể bắt cóc hai mẹ con cậu, sau đó còn giết cả mẹ cậu.

Những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt non nớt của Lâm Bảo Phong, nhưng cậu thậm chí còn không thể khóc thành tiếng.

Tại sao mọi chuyện lại như thế này, tại sao ông trời lại đối xử với cậu như thế?
Lâm Bảo Phong không thể nào hiểu được.

Lâm Hoàng Phong và Nghiêm Xuân Nhân đưa bà nội Lâm đến bệnh viện, bác sĩ nói: “Bà cụ đã lớn tuổi rồi, đừng khiến bà ấy nổi giận.

Hãy để bà ấy nghỉ ngơi thật tốt.

Hiện tại không có gì nghiêm trọng cả.”
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi rời khỏi phòng bệnh, Lâm Hoàng Phong nhìn về phía Nghiêm Xuân Nhân: “Bà nội đã nói gì với anh?”
Nghiêm Xuân Nhân im lặng một lúc, mới thành thật trả lời: “Cũng không có việc gì lớn.

Bà chỉ bảo tôi chuẩn bị làm xét nghiệm huyết thống của Bảo Phong và Lâm Hiên Hữu để khẳng định chắc chắn.

Trên thực tế, trong lòng bà cũng đã biết rồi, anh không cần giấu bà thêm nữa khiến bà nổi nóng.”.