Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 367: 367: Sẽ Có Con






Dư Hồng Thu nghe xong một phen, cuối cùng tức giận đi tới.

"Chủ tịch Phong lại có chuyện gì thế này, người phụ nữ kia còn chưa giải quyết xong giờ lại kéo tới thêm một người mẫu nữa."
Chị Trần cùng Thúy Hân có nghe cô ấy nói qua về người phụ nữ này.

Có điều, sau khi rời đi thì người phụ nữ đó đã không còn ở đây nữa.

Không biết có phải là buông tha rồi hay không.

Nếu như đã buông tay thì là tốt nhất rồi.

Có điều, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một siêu mẫu, xem ra địa vị của Nguyệt lại có chút khó giữ rồi!
"Được rồi.

Nguyệt cũng không có ngốc vậy đâu.

Cô ấy biết xử lý thế nào, cứ yên tâm đi!"
Chị Trần nhìn không được, đi tới trấn an cô ấy một chút.

Lời tuy là nói như vậy, nhưng Dư Hồng Thu vẫn có chút bận tâm: "Hay là em nói với Nguyệt một chút, để cậu ấy cẩn thận xíu."
"Đừng, ngàn vạn lần đừng có nói.

Chuyện vốn không có gì lại bị em làm cho tinh thần lao đao.

Chủ tịch Phong mà thấy phiền thì phải làm sao?" Chị Trần cắt đứt cái ý nghĩ này của cô ấy.

Dư Hồng Thu cảm thấy cũng có lý, vì vậy gật đầu một cái, liền không nói gì nữa.


Sau khi Đỗ Minh Nguyệt kiểm tra xong đi ra ngoài, Lâm Hoàng Phong lập tức đứng dậy đến đỡ cô!
Người bác sĩ kia nhìn thấy hết tất thảy, không kìm được cười nói: "Chủ tịch thật tốt với phu nhân đó!"
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt lên, lại nắm chặt mười ngón tay của anh.

Rất nhanh sau đó đã có báo cáo trong tay.

Vị bác sĩ kia cầm lên nhìn mấy lần, sau đó vui vẻ phấn khởi nhìn hai người.

"Phu nhân khôi phục rất nhanh, thân thể có rõ ràng chuyển biến tốt, tin rằng rất nhanh sẽ có con thôi."
Đỗ Minh Nguyệt nghe nói như vậy, tròng mắt lập tức sáng bừng, mi mắt cong cong cười lên.

"Có thật không bác sĩ, tôi có thể có con sao?"
Vị bác sĩ kia dường như cũng bị nụ cười của cô ấy ảnh hưởng, cười trả lời: "Tất nhiên rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt xoay đầu lại nhìn về phía Lâm Hoàng Phong, nắm tay của anh thật chặt: "Hoàng Phong, anh nghe thấy chưa? Chúng ta sẽ có con!"
Lâm Hoàng Phong mặt đầy vẻ dịu dàng nhìn cô, nhéo gò má cô một cái: "Ừ, anh nghe được rồi!"
Lúc ra khỏi bệnh viện, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cả người mình nhẹ như mây.

Lâm Hoàng Phong biết trong lòng cô rất vui mừng, nhưng lại sợ cô ngã xuống, không thể làm gì khác hơn là đi lên đỡ cô!
"Cẩn thận bậc thang, coi chừng ngã đó!"
Đỗ Minh Nguyệt phấn khởi kéo Lâm Hoàng Phong, tựa đầu tựa vào trên cánh tay của anh.

"Hoàng Phong, em sinh cho anh một đứa con trai, cho Thanh Vy một cậu em trai!"
Lâm Hoàng Phong nhéo bàn tay cô ấy một cái, da thịt mềm mại, cảm giác tốt vô cùng: "Chỉ cần là em sinh thì anh đều thích hết.

Tốt nhất là con gái, đáng yêu giống như Thanh Vy vậy!"
Đỗ Minh Nguyệt mất hứng: "Chẳng lẽ là con trai thì anh không thích?"
"Anh cũng không nói thế!" Lâm Hoàng Phong bất đắc dĩ cười một tiếng, véo cái mũi xinh xắn của cô một cái.

Đỗ Minh Nguyệt hừ một tiếng, sau đó xoay đầu sang chỗ khác, nhưng mà trong lòng lại hưng phấn khác thường.

Lúc này điện thoại di động của Lâm Hoàng Phong lại reo, anh nhìn một cái, tiếp máy.

"Sếp, cô Serena rời đi mà rất bực dọc.

Hơn nữa còn nói anh phải tự mình đi tìm cô, nếu không cô ta sẽ kết thúc việc hợp tác này!"
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe, khẽ cười một tiếng: "Nếu hợp tác không thành thì kết thúc đi, không có vấn đề gì!"
Tiêu Hồng Quang lập tức biết ý của Lâm Hoàng Phong: "Tôi biết rồi sếp!"
Đỗ Minh Nguyệt có chút hiếu kỳ hỏi: "Thế nào? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Một người không quan trọng mà thôi.

Đi thôi, chúng ta về nhà, nói má Ngô nấu mấy món ngon ngon cho chúng ta ăn!"
Nghe được ăn ngon, ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt liền sáng lên: "Được, được, được, chúng ta mau trở về thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt trở về đến công ty, Dư Hồng Thu rất vui mừng, ôm cô còn dụi dụi mấy cái.

Lâm Hoàng Phong thấy Dư Hồng Thu ôm vợ nhà mình, đột nhiên có chút bất mãn.

Vợ của anh chỉ có anh mới được ôm, người phụ nữ này muốn cái gì chứ!
"Cô đang rảnh lắm à?" Lâm Hoàng Phong híp mắt một cái.


Dư Hồng Thu chỉ cảm thấy sau lưng mình truyền tới một luồng gió lạnh.

Cô ấy có chút khóc không ra nước mắt, xem ra ông chủ đây rất có thành kiến với cô ấy.

"Không không không, tôi không rảnh chút nào.

Bây giờ tôi sẽ lập tức đi làm việc ngay!"
Nói xong, lập tức chạy biến đến mức lòng bàn chân còn không chạm đất.

Đỗ Minh Nguyệt thấy Dư Hồng Thu trốn, không kiềm được trợn mắt nhìn anh một cái: "Sao anh lại dọa cậu ấy?"
Lâm Hoàng Phong kéo cô qua, ôm ở trong ngực.

"Ai kêu cô ấy ôm người của riêng anh chứ!"
"..."
Người đàn ông này, tham vọng chiếm hữu cũng quá mạnh mẽ đi, ngay cả phụ nữ cũng không buông tha.

Một lần nữa lại tới tập đoàn Lâm thị, cảm giác có chút xa lạ mà quen thuộc.

Năm năm rồi, so với trong trí nhớ, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vậy.

Chỉ là có mấy khuôn mặt xa lạ, để cho người ta cảm thấy có chút không chân thật.

Tiêu Hồng Quang thấy Đỗ Minh Nguyệt thì có chút kinh ngạc, sau đó mới phản ứng được là đến làm việc, là thư ký của Lâm Hoàng Phong.

Cái này làm cho Tiêu Hồng Quang cảm thấy hết sức phấn khởi.

Nếu như vậy thì khối lượng công việc của anh ta sẽ được giảm bớt rất nhiều.

Nhưng mà, cái ý niệm này chỉ có thể nói là Tiêu Hồng Quang đã suy nghĩ nhiều rồi.

Lâm Hoàng Phong làm sao có thể để cho Đỗ Minh Nguyệt làm việc được chứ?
"Đừng giao nhiều việc cho cô ấy quá.

Nếu để tôi biết anh sắp xếp nhiều việc cho cô ấy, thì anh biết sẽ thế nào rồi đấy!"

Tiêu Hồng Quang: "..."
Tiêu Hồng Quang có chút khóc không ra nước mắt, nói cái gì mà bớt việc cho anh ta cơ chứ? Rõ ràng chính là thêm việc cho anh ta mà!
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt nhô đầu ra hỏi: "Có cần gì tôi làm không?"
Lâm Hoàng Phong nhìn Tiêu Hồng Quang một cái, Tiêu Hồng Quang lập tức bật người dậy, vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, không có gì, cô ngồi ở đây cùng với Chủ tịch Phong đi."
Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt một cái, có chút nghi ngờ: "Tại sao phải ngồi cùng anh ấy? Tôi không cần phải làm việc sao?"
"A, là như vầy, chúng ta bên này tạm thời không có chuyện gì có thể làm, bà… Không, cô Minh Nguyệt mới đi làm ngày đầu tiên, cứ nghỉ ngơi chút đi đã!" Tiêu Hồng Quang nhếch mép một cái, lộ ra một nụ cười méo xệch nhìn như sắp khóc đến nơi rồi.

Vì đề phòng tâm trạng mình không khống chế được nữa, cuối cùng bụm miệng, chạy nhanh ra ngoài.

Đỗ Minh Nguyệt bị bộ dàng này của Tiêu Hồng Quang hù dọa, đây là chuyện gì, cô không có ức hiếp gì anh ta mà?
Đi tới bên người của Lâm Hoàng Phong, cô kỳ quái hỏi: "Tiêu Hồng Quang bị sao thế? Em có bắt nạt anh ta đâu?"
Lâm Hoàng Phong đem cô ôm vào trong ngực, mùi thơm dễ chịu trên người cô truyền tới, khiến cho anh thấy thoải mái khác thường.

"Có chuyện gì được chứ, em đừng xía vào làm gì!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Hai người này có vấn đề.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy nhàm chán, hết lần này tới lần khác tựa vào trên bả vai người đàn ông này, giống như là ngủ vậy, cũng không nhúc nhích.

Cuối cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy một quyển tạp chí trên ghế salon mà đọc.

Đây là tạp chí tài chính, Đỗ Minh Nguyệt tiện tay lật một trang, đột nhiên, ánh mắt rơi vào phía trên một trang nọ.

"Tập đoàn Đỗ thị đối mặt với nguy cơ phá sản, sắp bị tập đoàn Viên thị thu mua lại!"
Đỗ Minh Nguyệt ngây ngẩn, tập đoàn Đỗ thị phá sản? Đây là chuyện gì? Đỗ Chính Lâm hẳn sẽ không để cho tập đoàn rơi vào nước này đâu?
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, trong này nhất định là có xuất hiện vấn đề gì..