Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 305: 305: Chất Vấn






"Phụ nữ xem phụ nữ, chẳng nhìn gì ngoài mặt với ngực!" Dư Hồng Thu nghiêm túc nói.

Đột nhiên nhớ tới Trình Tuấn Dương, cô vội hỏi: "Cô ấy với Trình Tuấn Dương là sao?"
"Đang hẹn hò á, cậu không biết à."
"Tớ sao biết được..." Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn.

Dư Hồng Thu gật gật đầu: "Đúng phết! Một cô nàng không ra khỏi cửa thì sao biết được."
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Quân Lệ Chi không ngờ rằng, cô gái kia là người mẫu của buổi biểu diễn lần này, khó trách lại nói chuyện với cô ta kiêu ngạo như vậy.

Người bên cạnh vẫn luôn vuốt vuốt chân cô ta, khiến cô ta ghê tởm vô cùng, nếu không phải do mình không có tiền, cô ta còn lâu mới ở cùng gã này!
Cuối cùng, không thể nhịn nổi nữa, Quân Lệ Chi đứng lên.

"Tổng giám đốc Vân, em đi toilet nhé!"
Tổng giám đốc Vân gật đầu, cười đến mức mắt híp lại thành một đường.

"Ừ ừ, cục cưng nhỏ, đi sớm về sớm!"
Quân Lệ Chi cười rồi hôn gió gã một cái, sau khi xoay người đi, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Mẹ kiếp, chơi chơi cái gì, lại còn sờ bà đây, nếu không có tiền thì ai lại muốn đi theo tên óc lợn như ông!”
Quân Lệ Chi tức giận mắng, sau đó càng nghĩ cô ta càng thấy ghê tởm, không muốn quay lại.

Cô ta tựa đầu vào cửa thang máy, châm một điếu thuốc.


Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bàn tán.

"Cậu biết không? Nghe nói lần này chủ tịch Phong cũng đến đây!"
Một người khác cũng rất vui vẻ: "Thật á? Vậy bọn mình cần phải chụp ảnh với đưa tin thật tốt!"
Tay Quân Lệ Chi hơi khựng lại, Lâm Hoàng Phong cũng tới!
Trong đầu cô ta hiện lên một kế sách, sau đó nhếch môi, cơ hội tốt này không nhiều, lắm phóng viên như vậy, Đỗ Minh Nguyệt, cô xong đời rồi!
Cô ta bóp điếu thuốc rơi xuống, đi tới!
"Anh phóng viên ơi, chỗ tôi có tin tức nóng lắm nè, anh có muốn không?"
Hai phóng viên kia bị người đột nhiên xuất hiện dọa sợ, sau đó nhìn thấy Quân Lệ Chi thì tròng mắt suýt rớt xuống.

"Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn!" Một người trong đó còn nhếch miệng nở nụ cười thâm hiểm, hai tay chà vào nhau: "Không biết, đây là tin gì đây!"
Quân Lệ Chi hiểm độc nở nụ cười nói: "Chuyện về vợ của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị."
Lâm Hoàng Phong chạy tới buổi biểu diễn, nhìn xung quanh kiếm bóng hình Đỗ Minh Nguyệt, không ít người quen anh đều đi tới nói với anh vài câu.

Lâm Hoàng Phong cười gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn luôn kiếm tìm Đỗ Minh Nguyệt.

Cho đến tận khi thấy cô và Dư Hồng Thu dựa vào nhau nói chuyện phiếm, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Sau đó anh định đi tới thì bị một người đàn ông trung niên mặc tây trang ngăn cản!
"Chủ tịch Phong, cuối cùng tôi cũng chờ được ngài đến, nhanh nhanh nhanh, tiếp theo là đến phần đọc diễn văn của ngài!"
Lâm Hoàng Phong đen mặt, anh đang muốn cùng Minh Nguyệt nhà mình ôm ôm yêu yêu, ai dè lại bị người khác ngăn cản.

Bị như vậy, sao mà người ta vui cho được!
Tiêu Hồng Quang đứng một bên nhìn bộ mặt lạnh lùng của anh, dáng vẻ hết lần này tới lần khác không tránh nổi kia thì khó nhịn mà che miệng cười!
Không ngờ là có thể thấy dáng vẻ này của ông chủ, thật đáng giá!
Lâm Hoàng Phong vuốt vuốt trán, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt, quên đi quên đi.

Để sau khi xong việc thì tìm em sau!
Sau khi Thúy Hân lên sân khấu, buổi biểu diễn trang phục mùa đông cũng kết thúc.

Đỗ Minh Nguyệt chưa xem đủ, dù sao nhiều mỹ nữ tụ họp một chỗ như thế cũng là một sự kiện đáng xem.

Dư Hồng Thu biết tâm trạng của cô hiện giờ nên vỗ vỗ bả vai cô, tỏ vẻ mình hiểu được mà nói: "Nếu muốn xem nữa thì bảo chồng cậu yêu cầu biểu diễn thêm đi!"
Chồng cô, không cần nói cũng biết là ai.

Đỗ Minh Nguyệt chọc chọc bụng cô ấy, sau đó tức giận nói: "Sao cậu còn chưa đi!"
Dư Hồng Thu xoay eo một cái trốn thoát: "Đó cũng chẳng phải chồng tớ, tớ đi có việc, Minh Nguyệt chờ ở đây đã nhé, lát nữa là chồng cậu đọc diễn văn đó!"
Dứt lời, cô ấy sợ Đỗ Minh Nguyệt đánh mình nên rời đi luôn.

Đỗ Minh Nguyệt bật cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào sân khấu.


Một góc hậu trường, Quân Lệ Chi cùng với một người đàn ông khác nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

"Anh đã thấy chưa? Chính là cô gái đó, cô ta là vợ của Lâm Hoàng Phong, khi mà anh phỏng vấn cô ta thì tìm một cameraman nhắm thẳng vào cô ta."
Người đàn ông kia nghe xong, gật gật đầu, cười cười tỏ vẻ hiểu rồi.

"Tôi đã cho các anh con đường kiếm tiền rồi, nếu làm không tốt thì đừng trách tôi!" Quân Lệ Chi cười lạnh một tiếng.

Đỗ Minh Nguyệt cảm giác được đằng sau có ánh mắt luôn nhìn mình, cô quay đầu lại nhưng lại không thấy gì.

Chẳng lẽ là ảo giác của cô sao, Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, nhất định là mình ngủ nhiều quá rồi.

Quân Lệ Chi về lại chỗ ngồi, vẻ mặt vui vẻ.

Tổng giám đốc Vân nhìn thấy cô ta, móng heo lập tức vươn ra, không ngừng chà xát đùi cô ta.

Nhưng mà lòng Quân Lệ Chi đang nghĩ về chuyện tốt kia, không định so đó với ông ta nữa.

"Sao thế cục cưng, nhìn mặt em tươi tỉnh vậy, có chuyện vui gì à?"
Tâm trạng Quân Lệ Chi lại khinh thường trở lại, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười đẹp đẽ.

"Ôi, Tổng giám đốc Vân, lát nữa có trò hay để xem, anh nói xem có vui không chứ?"
"Trò hay gì cơ?"
"Rồi anh sẽ biết!"
Đèn giữa sân khấu sáng lên, người đàn ông trung niên khi nãy ngăn Lâm Hoàng Phong lại đi tới.

Ông ta nói rõ ràng: "Biểu biểu diễn hôm nay đã kết thúc tốt đẹp, đương nhiên, lúc này đây tôi muốn cảm ơn chủ tịch tập đoàn Lâm Thị chúng ta, Lâm Hoàng Phong, giờ chúng ta sẽ mời ngài nói đôi lời!"
Nghe thấy tên Lâm Hoàng Phong, ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt phát sáng lên, đôi môi mang theo ý cười nhạt.

Lâm Hoàng Phong đi lên bục phát biểu, khuôn mặt tươi cười, lời của anh đơn giản rõ ràng, tầm 2 phút đã nói xong.


Anh không có gì để nói, hơn nữa anh tới đây không phải để đọc diễn văn.

Ngay lúc anh định rời đi, có người đột nhiên đứng lên.

"Chủ tịch Phong, nghe nói ngài đã kết hôn?"
Lâm Hoàng Phong không biết vì sao người kia lại hỏi vậy, nhíu mày lại nhưng vẫn đồng ý: "Đúng vậy, chuyện này không phải đã công khai rồi sao?"
Câu hỏi nối tiếp câu hỏi: "Vậy ngài cũng thừa nhận vợ ngài từng sống trong khu ổ chuột?"
Khóe môi Đỗ Minh Nguyệt trở nên cứng ngắc, cô nhìn người kia, sao mà anh ta lại biết chuyện này.

Mắt Lâm Hoàng Phong híp lại, biết mọi thứ không đơn giản.

Quả nhiên, phóng viên phía dưới ồn ào đứng lên.

Đỗ Minh Nguyệt còn đang khiếp sợ, tự nhiên không hiểu sao đèn nháy lại vây quanh cô.

"Cô chính là vợ chủ tịch Phong đó sao, chuyện sống ở khu ổ chuột có đúng sự thật không?"
"Nghe nói mẹ cô là tiểu tam, sau đó bị đuổi ra khu ổ chuột, thật vậy sao?"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy mình không thở nổi, lui về sau vài bước, nhưng cô căn bản là không thể lùi.

Mặt cô cắt không còn giọt máu, trắng như một tờ giấy.

"Không...!Không phải.".