Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 287: 287: Ăn No Quá Nên Phải Dựa Vào Em






Lâm Bảo Phong không ngờ rằng ba sẽ hỏi mình như vậy.

Cậu im lặng, cậu mới chỉ gặp cô được một tháng và trong thời gian này cô đối xử với cậu rất tốt.

Cậu không thể phủ nhận việc cô là một người mẹ tốt, nhưng trong lòng cậu càng nhận thấy điều đó thì cảm giác tội lỗi của cậu cũng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Giống như là cậu đã phản bội mẹ cậu vậy.

Những suy nghĩ trái chiều này không ngừng đan xen trong tâm trí, khiến cậu vô cùng khó chịu.

Cậu siết chặt tay bên hông, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Cho dù dì ấy đối xử tốt với con thì sao? Tất cả những việc đó đều không do dì ấy giả vờ mà thôi.”
Lâm Hoàng Phong không nói gì, chỉ kiên quyết nhìn cậu chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ bên trong của cậu.

Cuối cùng, anh vẫn không giải thích gì, nhẹ nhàng nói: “Không sao, con cảm thấy thế nào thì cứ như thế đi.”
Nói xong anh đi ra ngoài.

Lâm Hoàng Phong đưa bọn trẻ đến trường.

Vì chuyện ngày hôm qua mà Thanh Vy vừa xuống xe đã chạy như bay, dường như cố tình không muốn nói chuyện với anh.

Lâm Hoàng Phong bất lực mỉm cười, cô bé này có tính cách rất giống Minh Nguyệt.

Quay đầu lại, anh tình cờ nhìn thấy quần áo của Lâm Bảo Phong có vài nếp gấp nên đã vẫy cậu lại.

“Bảo Phong, lại đây!”
Lâm Bảo Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn bước tới.

Cậu chỉ thấy ba cẩn thận vuốt phẳng lại quần áo cho cậu, sau đó xoa đầu cậu rồi nhẹ giọng nói: “Đi, vào lớp đi!”
Lâm Bảo Phong hai mắt đỏ hoe, dường như cậu hiếm khi cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp này.


Lâm Hoàng Phong nhìn bóng lưng có phần vẫn đang sững sờ của Lâm Bảo Phong, khẽ thở dài: “Có phải trước nay mình đều quá nghiêm khắc với thằng bé hay không?”
Sau khi lên xe, anh nhẹ giọng nói: “Tới công ty.”
Chiếc xe từ từ rời đi.

Ở phía bên kia nhà trẻ, một bóng người cũng chầm chậm đứng dậy.

Hồ Đức Huy đã nhìn thấy toàn bộ những việc vừa xảy ra, cho rằng cậu bé đó chắc chắn là con của Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong.

Và dường như anh ta đang có ý đồ không tốt với đứa trẻ.

Bây giờ anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình, Đỗ Thùy Linh quá tàn nhẫn còn Đỗ Chính Lâm lại giống như một quả bom hẹn giờ.

Trong mọi trường hợp, anh ta không thể bị Đỗ Chính Lâm bắt được.

Đỗ Minh Nguyệt, chính cô ta là người đã khiến anh trở nên thân tàn ma dại như thế này.

Anh nhất định phải trả thù, vì thế cô không thể trách anh được.

Đỗ Minh Nguyệt ngủ một giấc thật lâu mới tỉnh dậy.

Cô hé mắt nhìn đồng hồ, không ngờ lại muộn như vậy rồi.

Cô hốt hoảng đứng dậy, đánh răng súc miệng.

Nếu đám nhóc cũng vẫn chưa dậy, thì cô thật sự đã quá bất cẩn rồi.

Nhìn thấy cô chạy xuống, Má Ngô lập tức chào hỏi: “Mợ chủ, mợ tỉnh rồi sao.”
“Còn bọn trẻ đã dậy chưa?” Đỗ Minh Nguyệt lo lắng hỏi.


“Cậu chủ đã đưa bọn trẻ đi học rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Làm cháu sợ chết khiếp, cháu còn tưởng rằng bọn chúng vẫn đang ngủ!”
Má Ngô cười: “Mợ chủ đừng lo, cậu chủ cũng rất để ý mấy việc này.”
Khi nghe nhắc đến Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt ngay lập tức nhớ đến những gì đã xảy ra đêm qua.

Cô nhớ rằng đêm qua Lâm Hoàng Phong đã cư xử như một đứa trẻ, vì thế khẽ cười: “Thật đáng yêu!”
Má Ngô ngừng tay, quay đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Mợ chủ, mợ vừa nói cái gì rất đáng yêu?”
Đỗ Minh Nguyệt cũng không ngờ rằng cô lại nói thành lời những gì trong lòng, lập tức xua tay: “Không có chuyện gì đâu! Má Ngô, cháu đói rồi!”
Ngô mẹ hiền hậu cười: “Tôi biết mợ chủ lúc tỉnh dậy kiểu gì cũng sẽ đói.

À, đây là trà gừng đường nâu mà cậu chủ bảo tôi pha.

Mợ phải mau uống đi mợ chủ.”
Nhìn tách trà trên bàn, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng trào dâng một dòng chảy ấm áp, cô cầm cốc lên và nói: “Cảm ơn Má Ngô!”
“Cảm ơn tôi làm gì chứ.

Muốn cảm ơn, mợ nên cảm ơn cậu chủ mới phải.”
Đỗ Minh Nguyệt không nói thêm gì.

Cô cầm cốc lên, nhấp một ngụm.

Không lâu sau, Đỗ Minh Nguyệt lại hẹn gặp Chu Thành An.

Nhưng lần này, cô chỉ mang theo Thanh Vy.

Hai đứa trẻ còn lại để cho Lâm Hoàng Phong chăm sóc.


Dù không hài lòng lắm nhưng Lâm Hoàng Phong vẫn đồng ý.

Ai bảo lúc trước anh từng nói anh sẽ luôn tin cô chứ.

Nhìn thấy anh có vẻ bồn chồn, Lâm Bảo Phong liền nói: “Ba ơi, nếu ba cảm thấy không ổn, sao không đi theo xem một chút.”
Không biết tại sao, nhưng phản ứng của Lâm Bảo Phong khiến anh cảm thấy mình đang giống như một đứa trẻ.

Lâm Hoàng Phong ho một tiếng: “Ba tin dì Minh Nguyệt.”
“Vậy thì tại sao ba cứ nhìn vào điện thoại?” Lâm Bảo Phong vẫn có thể đọc được suy nghĩ của anh: “Và ba còn làm rơi hết sách của con rồi.”
Lâm Hoàng Phong giật mình nhìn xuống, quả thật anh đã làm rơi sách.

Anh bóp trán rồi nói: “Bảo Phong, con có muốn ra ngoài chơi không?”
Lâm Bảo Phong kiên quyết từ chối: “Không muốn!”
Lâm Hoàng Phong: “…”
Lần đầu tiên phải chiều một đứa trẻ, thực sự không dễ dàng gì với anh.

Anh đứng dậy: “Vậy được rồi, con muốn ăn gì, ba sẽ đi nấu.”
Lâm Bảo Phong không ngờ rằng ba mình lại có thể xuống bếp nấu cơm, nhất thời có chút hưng phấn.

“Ba, ba có biết nấu ăn không? Đồ ba nấu thật sự có thể ăn được chứ? Có sợ sẽ trúng độc không?”
Lâm Hoàng Phong bật cười, gãi gãi mũi nói: “Cứ đợi khi nào ba nấu xong thì biết!”
Má Ngô vui vẻ nhàn nhã nhìn anh nấu cơm, dù sao bà ấy cũng không phải làm gì cả.

Sau khi ăn tối với Chu Thành An, Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị ra về.

Chu Thành An nhìn dáng vẻ hiện tại của Đỗ Minh Nguyệt, cảm thấy có chút buồn.

Anh bước tới và nắm lấy cánh tay cô, Đỗ Minh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, muốn dùng ánh mắt hỏi anh định làm gì.

Chu Thành An cứ đứng như vậy, nhất thời không biết nói gì, chỉ là không muốn cô rời đi nhanh như vậy.

“Thành An, anh có gì muốn nói sao? Còn chuyện gì nữa không?” Đỗ Minh Nguyệt cất tiếng hỏi với vẻ khó hiểu.

Chu Thành An nhìn cô chằm chằm, nhưng cuối cùng anh không nói gì và buông cánh tay cô ra.


“Để anh đưa em về.”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu Thành An, em và Thanh Vy bắt taxi về là được rồi.

Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh đã đến.

Thanh Vy, chào tạm biệt chú Thành An đi con!”
Thanh Vy nghiêng đầu, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu lễ phép nói: “Tạm biệt chú Thành An.”
Chu Thành An không làm được gì khác ngoài nhìn họ cứ như vậy mà lên xe rời đi.

Anh vuốt trán, trong lòng không khỏi chửi rủa: “Chính mình đang làm việc ngu ngốc gì thế này.”
Rõ ràng là biết cô ấy đã ở bên Lâm Hoàng Phong rồi, tại sao anh vẫn để bản thân mình mong chờ như vậy.

Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ chỉ khiến tình cảm của hai người trở nên tồi tệ hơn.

Có vẻ như anh nên quay trở lại, nếu Lâm Hoàng Phong dám làm điều gì quá đáng với Minh Nguyệt, anh nhất định sẽ không để anh ta yên.

Khi Đỗ Minh Nguyệt trở lại biệt thự, cô nhìn thấy ba người lớn bé đều đang nằm gục trên ghế sô pha.

Cô cười vui vẻ: “Ba người sao vậy?”
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt trở lại, Lâm Hoàng Phong ngay lập tức đứng dậy và ôm cô vào lòng.

Sau đó anh xuýt xoa: “Cuối cùng em cũng về rồi!”
Thanh Vy nhìn họ với vẻ chán ghét rồi yên lặng bước đi.

Tốt hơn hết là cô nên tránh xa hai người này, vừa mới về tới nhà đã bị cho ăn cơm chó thật là khó chịu, ban nãy cô cũng đã ăn rất no rồi.

Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Là do anh ăn quá nhiều thôi, bây giờ muốn dựa vào em.” Lâm Hoàng Phong nhẹ giọng nói.

Đỗ Minh Nguyệt không nói lên lời.

Đây là loại lý do gì chứ?.