Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 285: 285: Lơ Đãng






Chu Thành An nhìn tin nhắn do Đỗ Minh Nguyệt gửi đến, không khỏi cảm thấy bất lực trong lòng.

Cô gái ngớ ngẩn này có biết cô ấy đang nói gì không? Người đàn ông đó rõ ràng là giống như một con thú.

Anh vốn đã lo sợ Minh Nguyệt sẽ bị tổn thương, và bây giờ khi nhìn thấy đứa trẻ đó, anh biết rằng suy đoán của mình là đúng.

“Minh Nguyệt, nếu em phải chịu tổn thương, hãy nói với anh.

Anh nhất định sẽ luôn bên cạnh em.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn hàng chữ này, không biết tại sao, trong lòng cô luôn cảm thấy có chút áy náy.

Cô luôn làm phiền người khác như thế này, cảm thấy thực sự xấu hổ với chính mình.

Cô hít một hơi thật sâu và quyết định không để anh phiền lòng về cô thêm nữa, dù sao thì cô cũng mong anh được hạnh phúc.

“Cảm ơn anh, Thành An!”
Ngoại trừ lời cảm ơn, cô thực sự không biết phải nói gì.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đỗ Minh Nguyệt không còn cảm thấy tức giận nữa.

Cô liếc nhìn đồng hồ, đã muộn thế này sao Hoàng Phong vẫn chưa về.

Tắm xong, cô vừa bước xuống lầu thì tình cờ gặp Má Ngô đang thu dọn đồ đạc trong phòng khách.

Nghe tiếng người đi xuống, bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên sau đó lập tức cung kính nói: “Mợ chủ, mợ thế nào rồi?”
Đỗ Minh Nguyệt không đáp, chỉ gật đầu và đi rót một cốc nước.

“Mợ có đói không, để tôi lấy gì cho mợ ăn nhé.”
Đỗ Minh Nguyệt không muốn làm phiền bà vì vậy cô muốn nói không cần nhưng Má Ngô đã đi vào bếp.

Cô cầm cốc nước lên uống thêm một ngụm, nghĩ thầm thôi cứ bỏ đi, ăn một chút cũng tốt.


Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn sau khi ăn chút đồ.

Má Ngô biết rằng gần đây cô đã rất vất vả, dù sao thì chuyện chăm sóc và nuôi nấng một đứa trẻ cũng không phải là chuyện đơn giản.

“Mợ chủ, mợ cũng đừng tự trách mình nhiều.

Con cháu lớn lên đều sẽ hiểu chuyện, tôi tin rằng cậu chủ nhỏ cũng sẽ có ngày hiểu được sự vất vả của mợ.”
“Nếu được như vậy thì tốt quá, cháu sẽ không cần phải lo lắng chuyện đó nữa.” Đỗ Minh Nguyệt thở dài nói.

Sau đó cô xua tay, cố không nghĩ tới những chuyện tồi tệ trong khoảng thời gian này.

“À phải rồi, Hoàng Phong có nói anh ấy đã đi đâu không?”
Má Ngô suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Cậu chủ hôm nay không nói gì cả.”
Đỗ Minh Nguyệt bật cười: “Được, cháu biết rồi.”
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Lâm Hoàng Phong trở lại, bản thân cô một mình trong phòng thực sự có chút khó ngủ.

Cô quyết định đứng dậy và đi xem bọn trẻ.

Thanh Vy ngủ khá ngon và Từ Lâm khi ngủ cũng rất ngoan ngoan.

Nhưng khi cô bước đến phòng của Lâm Bảo Phong, cô nhận ra rằng căn phòng của cậu thực sự rất bừa bộn.

Không chỉ vậy, khi ngủ cậu còn có tật đá tung chăn đi.

Nhìn thấy chiếc chăn đã bị cậu ta đá ra khỏi giường, Đỗ Minh Nguyệt thở dài, dù sao cậu ta cũng mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Khi còn là một đứa trẻ, chính cô cũng không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình.

Nghĩ lại, cũng không nên quá khắt khe.


Cô nhặt chiếc chăn bông rồi đắp lại lên người cậu, đúng lúc định rời đi thì cổ tay cô liền bị cậu giữ lại.

“Mẹ ơi, đừng đi!”
Đỗ Minh Nguyệt còn tưởng đã làm cậu thức giấc, bất ngờ quay đầu lại thì nhận ra cậu thực sự vẫn còn đang ngủ.

Nhưng nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình, trong lòng cô có chút hụt hẫng.

Cô đưa tay xoa đầu đứa bé, không ngờ rằng dáng vẻ ngoan ngoãn của Lâm Bảo Phong cũng khá đáng yêu.

“Dì sẽ không làm cháu tổn thương đâu.

Thỉnh thoảng hãy cho dì cơ hội để cùng tìm hiểu nhau nhé.” Đỗ Minh Nguyệt thì thầm.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng căm ghét của cậu với mình, cô đều tự hỏi có phải cô là người xấu hay không.

Nhưng thật ra, cô cũng chỉ muốn giúp cậu mà thôi.

Thấy cậu đã hoàn toàn ngủ say, Đỗ Minh Nguyệt liền gỡ tay cậu ra, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Ra tới ngoài cửa, cô liền ôm ngực thở phào một cái.

May mà cậu bé không tỉnh lại, nếu không thì cô thực sự không biết giải thích thế nào.

...!
Trong quán bar, Lâm Hoàng Phong ngồi trên sô pha, lơ đãng nhìn điện thoại.

Tina nhìn anh như thế này, không khỏi bật cười rồi khoác vai anh.

“Nhìn bộ dạng lơ đễnh của cậu kìa, tại sao vậy? Cậu đang có tâm sự gì sao?”

Lâm Hoàng Phong liếc nhìn bàn tay cô đang đặt lên vai mình, lạnh lùng nói: “Bỏ xuống!”
Tina lập tức đầu hàng: “Được rồi, tôi sẽ bỏ xuống.”
Nói xong, cô ngồi tránh hẳn sang một bên ghế sô pha.

Hoàng Thành Trung dường như cũng đang rất vui vẻ, vừa trở về đã mang theo rất nhiều cô gái xinh đẹp.

Tina vốn dĩ vẫn cảm thấy khinh thường nhất chính là những kẻ thích đuổi bướm hái hoa, vì vậy trước tình cảnh này, thực sự cô cũng không được vừa mắt với Hoàng Thành Trung cho lắm.

“Ồ, trông anh giống như một bông hoa vậy, rất nhiều ong bướm đang quay xung quanh anh!” Tina một tay đỡ đầu, trong mắt hiện lên nụ cười chế giễu.

Khi những người phụ nữ bên cạnh nghe cô nói điều này, khuôn mặt của họ ngay lập tức lộ ra vẻ khó chịu.

Hoàng Thành Trung dường như cũng không quan tâm, thay vào đó, anh ta vòng tay ôm mấy người phụ nữ rồi nhanh chóng an ủi: “Em yêu, đừng tức giận, đừng tức giận, đừng quan tâm đến những người không hiểu chuyện.”
“Không hiểu chuyện?” Trên trán Tina nổi lên gân xanh.

Lâm Hoàng Phong không để tâm xung quanh, vừa uống rượu vừa thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình điện thoại.

Anh biết hôm nay Minh Nguyệt đi ăn cùng Chu Thành An vì vậy khi Tina rủ anh đi uống rượu anh liền đồng ý.

Chỉ là ngay cả lúc này anh cũng lơ đễnh, thắc mắc không biết hai người họ sẽ nói những chuyện gì.

Anh siết chặt ly rượu trong những ngón tay, cảm thấy bực bội khó chịu.

Hoàng Thành Trung không muốn nói chuyện với Tina, nhưng lại bước đến bên cạnh Lâm Hoàng Phong.

“Hoàng Phong, sao cậu không cười lên một cái.

Bản mặt nghiêm túc lạnh băng này là cho ai xem chứ? Cậu nhìn xem, những cô gái xinh đẹp ở đây, không ít người muốn làm quen với cậu.”
“Tôi không có hứng thú!”
Tina lắc ly rượu trong tay: “Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à.

Hoàng Phong bây giờ đã là người có gia đình rồi.

Từ khi bước vào tới nay, dường như đang chờ đợi một cuộc gọi của ai đó.”
Cái người được gọi là ai đó kia, không cần suy nghĩ cũng biết được là ai.


Hoàng Thành Trung có vẻ rất muốn buôn chuyện, nháy mắt hỏi: “Hoàng Phong, không phải hai người đang cãi nhau đấy chứ?”
Lâm Hoàng Phong liếc nhìn anh ta một cái: “Ngậm cái miệng xui xẻo của cậu lại được rồi.”
Hoàng Thành Trung lập tức ngậm chặt miệng.

Lâm Hoàng Phong kiểm tra thời gian, nhận ra đã muộn như vậy rồi, anh cũng nên quay về.

“Tôi đi trước đây, cũng muộn rồi.”
Lâm Hoàng Phong đứng dậy, chỉnh lại bộ đồ rồi sải bước rời khỏi quán bar.

Tina lắc đầu: “Xem ra là anh Hoàng Phong của chúng ta đã thay đổi thật rồi.”
Sau đó cô ta quay đầu lại nhìn Liễu Tuyết Châu, một lần nữa lộ ra vẻ chán ghét.

“Không giống người nào đó, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Cậu đang nói móc ai vậy? Cậu có tin không, tôi sẽ khiến cậu không thể thẳng người mà rời khỏi quán bar này.”
“Phục vụ, mang cho tôi loại rượu mạnh nhất các anh ở đây.

Tôi không tin là tôi lại không uống thắng được cậu.”
“Ai thua thì phải gọi một tiếng ông nội.”
...!
Lâm Hoàng Phong trở lại biệt thự.

Má Ngô vẫn còn chưa ngủ, phòng khách sáng trưng, không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

Khung cảnh này thực sự khiến anh có chút không quen, dường như đã trở lại năm năm trước.

“Cậu chủ, anh về rồi sao.”
“Ừm, mợ chủ đã về chưa?”
Vừa trở lại liền hỏi tới cô chủ, anh đối với cô thật sự là rất quan tâm.

Má Ngô nghĩ thầm sau đó trả lời:
“Mợ chủ đã về rồi, còn về rất sớm nữa.

Xem ra hôm nay có chuyện gì đó không vui thì phải.” Má Ngô cung kính đứng ở phía sau nói.

Lâm Hoàng Phong dừng bước, quay đầu nhìn Má Ngô với vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”.