Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 257: 257: Nói Chuyện






Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, "Được rồi, dì sẽ không cười.

Con muốn ăn gì, dì sẽ mua cho con."
“Tôi không muốn dì mua cho, tôi muốn bà cố mua cho tôi!” Nói xong liền hướng ra cửa phòng bệnh hét lớn: “Bà ơi, cháu muốn ăn!
Bà nội Lâm nghe thấy giọng nói của Bảo Phong, lập tức đi vào, thấy thằng bé muốn ăn cơm, bà cười rất vui vẻ.

"Được, được...!Muốn ăn là chuyện tốt, nói đi, con muốn ăn cái gì!"
Bảo Phong cũng không né tránh, thoải mái nói ra những gì mình thích.

Sau đó bà nội Lâm liền dặn dò người đi mua đồ ăn cho cậu.

Bảo Phong liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Sau đó chỉ vào nàng, "Bà cố, con không muốn nhìn thấy dì ấy, bà bảo dì ấy ra ngoài đi!"
Bà nội Lâm liếc mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt cũng không muốn làm khó dễ, nhanh chóng đồng ý: "Con biết rồi, con sẽ ra ngoài."
Bà nội Lâm tiễn cô đến cửa phòng bệnh, nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi.

Năm đó cô rời đi, thật ra cũng có một phần nguyên nhân từ bà.

Nếu ngay từ đầu bà không đồng ý thì Trần Như Ngọc căn bản sẽ không bao giờ thành công.

Chỉ là bà không muốn mạo hiểm, tập đoàn Lâm thị là công sức cả đời của ông nội Lâm Hoàng Phong.

Bà không thể để nó bị phá hủy như vậy, vì lẽ đó, Đỗ Minh Nguyệt đã trở thành nạn nhân của cuộc chiến này.


“Hôm nay con cũng cực rồi, Phong nhi trước hết cứ để ta chăm sóc”.

Đỗ Minh Nguyệt không ngờ bà Lâm lại nghĩ đến việc nuôi đứa bé, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

"Bà ơi, không cần đâu.

Phong nhi cứ để con nuôi nấng được rồi.

Bà đừng lo, con sẽ nuôi nấng nó thật tốt."
Dù gì thì Bảo Phong cũng không phải là con của Lâm Hoàng Phong, nếu bà nội Lâm phát hiện ra thì thật khó nói liệu bà có để thằng bé rời khỏi nhà họ Lâm trong cơn tức giận hay không.

Bà nội Lâm có vẻ hơi không muốn, bà nói, "Tôi nghe Hoàng Phong nói rằng cô đã nhận nuôi một đứa trẻ.

Nói như vậy, cô sẽ nuôi hai đứa trẻ.

Thêm Phong nhi nữa, khó tránh khỏi sẽ vất vả hơn."
“Không vất vả, không vất vả, bà ơi, hãy để Phong nhi ở lại với chúng con, con sẽ coi nó như con ruột của mình, đứa nhỏ sẽ là thật đáng thương nếu không có mẹ.” Lập trường của Đỗ Minh Nguyệt cũng rất vững vàng.

Bà nội Lâm thở dài khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng coi như là đồng ý.

"Được rồi, nếu cô đã kiên định như vậy, vậy thì tôi sẽ giao Phong nhi cho cô chăm sóc!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy bà nội Lâm đồng ý, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

"Cảm ơn bà!"
Bà nội Lâm sắc mặt dịu đi một chút, vốn dĩ bà cho rằng cô sẽ vì chuyện của Trần Như Ngọc mà sẽ làm lọan lên không đón nhận đứa bé, bây giờ nhìn lại, đúng là chính mình quá đa nghi rồi.

"Nhân tiện, cháu gái của ta, hiện tại thế nào?"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy vui mừng khi thấy bà nội Lâm nhắc đến Thanh Vy.

"Thanh Vy à, Thanh Vy có chút nóng nảy, bà nội có lẽ sẽ không thích tính khí này của con bé lắm”.

Bà nội Lâm thấy cô thận trọng trong lời nói và việc làm, trông có chút kỳ lạ, đúng vậy, dù sao cũng đã năm năm không gặp, quan hệ của hai người trước đây cũng không tốt lắm.

"Thế nào, tính cách của con bé nên hoạt bát một tí.

Giống như bà dì.

Đó là hoạt bát hơi quá!
Nghe bà nội Lâm nói, trong đầu của Đỗ Minh Nguyệt lập tức hiện lên khuôn mặt của Lâm Mộc Giai, không khỏi che miệng cười.

Trong tích tắc, khoảng cách giữa họ như gần lại.

Trở lại biệt thự, Thanh Vy nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của mẹ, không khỏi hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có trúng số độc đắc sao? Trông mẹ cười vui vẻ như vậy!"
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Thanh Vy, cô đột nhiên nhận ra rằng nếu Phong nhi vào sống cùng, cả hai sẽ đánh nhau.


Theo những gì cô biết về con gái mình thì chắc chắn sẽ như vậy.

Đỗ Minh Nguyệt ho khan một tiếng, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

"Thanh Vy, chúng ta nói chuyện chút có được hay không?"
Thanh Vy gật đầu, "Được ạ!"
Hai người ngồi trên ghế, Đỗ Minh Nguyệt không biết phải nói thế nào.

Thanh Vy không hề sốt ruột, cô bé cứ nhìn cô, có vẻ như đang tò mò không biết mẹ muốn nói gì với mình.

Đợi một hồi lâu.

Sự kiên nhẫn của Thanh Vy cũng đã tiêu hao.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói với con cái gì a”.

Thanh Vy bĩu môi, rõ ràng là đã không vui rồi.

Đỗ Minh Nguyệt có chút khổ sở, lần trước chỉ là nhìn thấy bọn họ con bé cũng đã cáu kỉnh rồi, lần này, dể Bảo Phong ở lại, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra không.

“Là như vầy, khả năng là sắp tới đây con sẽ có thêm một người em, con có vui không?”.

Đỗ Minh Nguyệt cười gượng vài tiếng.

Thanh Vy nghe vậy hơi sửng sốt một chút, sau đó vui mừng nói:”Mẹ, có phải mẹ có em bé trong bụng không?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe con bé nói vậy, mới đầu cô hơi sửng sốt một chút, sau mới nhận ra là con bé đang hiểu lầm.

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, "Không phải, con còn nhớ đứa bé lần trước đến biệt thự không? Nó muốn sống ở đây!"
Thanh Vy nghe tin tức này, cô liền cau mày, nhớ đến dáng vẻ của nhóc ấy thực sự giống với Lâm Hoàng Phong cũng đến bảy phần.

Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy cô bé dứt khoát từ chối, nói: "Mẹ, con không muốn, con từ chối."
Đỗ Minh Nguyệt thẹn thùng, quả nhiên sẽ có kết quả như này.


Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao con lại từ chối? Không vui khi có em trai sao?"
“Đó là con của người khác, những đứa em mà con muốn là chui ra từ bụng mẹ” Thanh Vy bất mãn nói.

Đỗ Minh Nguyệt đỡ trán một cách bất lực, "Thanh Vy, mẹ của em ấy đã qua đời vì cứu em ấy!"
Qua đời, cái từ ngữ này Thanh Vy không thể không biết, cô vẫn nhớ những điều Từ Lâm đã trải qua.

Cô bé sững người một lúc, sau đó trong mắt hiện lên vài phần thương cảm.

“Thanh Vy, con sẽ không từ chối đúng không, nếu không, em ấy sẽ trở thành một kẻ vô gia cư giống như Từ Lâm.” Đỗ Minh Nguyệt nhân cơ hội dụ dỗ cô bé.

Mặc dù trong lòng Thanh Vy đồng cảm với cậu bé.

Tuy nhiên, Thanh Vy cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ rằng cả hai cùng cha.

Cứ như thể một thứ gì đó quý giá bị giật mất ngay lập tức.

“Nhưng, baba không còn là ba của một mình con nữa.

Con không muốn!” Môi của Thanh Vy mím cao hơn.

Đỗ Minh Nguyệt thế mới nhận ra trong lòng con bé đang nghĩ gì, đứa trẻ dù sao vẫn là một đứa trẻ, muốn chiếm hết mọi thứ, nhưng làm sao có thể có thứ gì thuộc về mình một cách trọn vẹn.

"Thanh Vy, mẹ biết Thanh Vy là người ngoan nhất, chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, có đúng không nào?"
Thanh Vy mím chặt môi, "Con rất ngoan, nhưng con sợ một ngày nào đó mẹ sẽ không muốn con, nhưng hiện tại, con không ngoan và tùy hứng như vậy, mẹ có phải là không muốn con không?”.