Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 25: Chương 25






“Má Ngô, dì không đi với cháu sao?”
Không thể bỏ qua được sự mong đợi trong ánh mắt của cô, má Ngô cũng không ngờ mợ chủ sẽ mời mình đi cùng, tia ngạc nhiên lóe quá đáy mắt, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Sau bao nhiêu ngày ở chung với nhau, má Ngô có ấn tượng rất tốt đối với Đỗ Minh Nguyệt, gả cho một nhà giàu như vậy mà không hề kiêu ngạo, vô cùng chu đáo lại còn hiểu chuyện, biết tiến biết lùi.

“Mợ chủ, trong nhà không thể không có người được, nếu như mợ buồn chán thì có thể để Hiểu Thu đi cùng mợ, dù sao thì tuổi hai người cũng gần bằng nhau.


Nghe thấy nửa câu đầu thì ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt ảm đảm, nhưng sau khi nghe hết thì hai mắt cô sáng lên.

Dường như sợ má Ngô hối hận, vội vàng kéo Hiểu Thu đi thay quần áo rồi chạy ra ngoài.

Má Ngô không ngừng cất giọng dặn dò sau lưng: “Hiểu Thu, cháu phải chăm sóc tốt cho mợ trẻ đấy, chạy chậm thôi.


“Được mà, được mà, má Ngô yên tâm đi.


” Đỗ Minh Nguyệt không quay đầu lại mà vẫy tay, cô lôi Hiểu Thu lên xe ô tô đã được chuẩn bị sẵn ở trước cửa.

“Muốn uống cái gì?”
Đỗ Minh Nguyệt mở tủ lạnh trong xe ra, quay đầu nhìn dáng vẻ thụ sủng nhược kinh của Hiểu Thu, dứt khoát lấy theo khẩu vị của mình: “Đây, không biết em có thích hay không.

Đúng rồi, bây giờ em có uống được lạnh không?”
“Hả? Không… Không cần đâu, cảm ơn mợ chủ, như vậy là được rồi.

” Một loạt các câu hỏi ập đến, Hiểu Thu căng thẳng trả lời.

Hơi ấm len lách trong lòng, có chút thụ sủng nhược kinh.

Hai người vừa uống nước ngọt vừa trò chuyện.

“Hiểu Thu, em đến đây bao lâu rồi?” Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn không có bạn bè, nên rất nhiệt tình với Hiểu Thu.


Hiểu Thu cũng không ngờ mợ trẻ lại có tính cách tốt như vậy, rất vui vẻ.

“Thật ra tôi cũng mới đến biệt thự này, lúc trước tôi làm ở nhà chính, má Ngô muốn đến biệt thự này để chăm sóc cậu chủ, nên tôi đi theo.


Mặc dù tính cách của Đỗ Minh Nguyệt rất nhiệt tình, nhưng Hiểu Thu vẫn cung kính đáp lại cô, sợ đụng trúng cô.

“Hiểu Thu, tuổi chúng ta cũng gần bằng nhau, không cần phải thận trọng như vậy, em biết không chị chưa từng được đi trung tâm thương mại bao giờ đâu.


Từ nhỏ đã cùng Yến Thanh Nhàn sinh sống trong khu ổ chuột, không dễ gì mới được đưa về nhà họ Đỗ, không ngờ thứ chờ đợi cô lại là tra tấn hành hạ.

“Chưa tới trung tâm thương mại bao giờ á?”
Hiểu Thu không thể tin được, ngay cả đến người giúp việc như cô ấy, cũng có thời gian đến trung tâm thương mại nữa.

Cô ấy biết một chút về thân phận của Đỗ Minh Nguyệt, từ bé đã bị ba mình ghét bỏ, sau đó lại vì lợi ích của nhà họ Đỗ mà gả cho cậu chủ giải xui.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Đỗ Minh Nguyệt cũng chỉ là một người đáng thương, trong mắt không khỏi có chút thương hại.

“Đúng vậy, em cũng biết trước khi chị gả cho cậu chủ nhà em thì không là cái gì cả, nếu như không phải chị còn chút hữu dụng, em cho rằng người ba luôn chỉ quan tâm đến tiền kia sẽ để ý đến chị sao?”