Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 182: 182: Chuyển Trường






Thấy Chu Thành An chuẩn bị rời khỏi, anh Dương kia lập tức sốt sắng.

“Ấy? Tổng giám đốc An, xin đừng đi mà, tôi xin lỗi mọi người một câu không phải là được rồi sao?”
Người phụ nữ kia nhìn thấy bộ dạng chồng nhà mình tốt bụng như vậy, không kìm được cơn tức giận đang nổi lên, “Này ông kia, mau quay lại đây cho tôi!”
Chu Thành An không để ý tới bọn họ, dẫn Đỗ Minh Nguyệt cùng Đỗ Thanh Vy rời đi.

Ngồi trên xe, Đỗ Minh Nguyệt có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi nhé Thành An, lại làm phiền tới anh rồi!”
Chu Thành An nếu như đã thích thì cô có thể làm phiền anh bao nhiêu cũng được, thế nên anh mỉm cười: “Em có thể làm phiền anh nhiều một chút cũng được Minh Nguyệt à!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy anh nói như vậy lại càng cảm thấy ngại hơn, không còn dám làm phiền anh thêm nữa!
Ánh mắt Đỗ Thanh Vy đưa qua đưa lại giữa hai người nhưu con thôi, đột nhiên mở miệng nói: “Mẹ ơi, chúng ta chuyển trường đi, con không muốn đi học ở trường đó nữa.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn con gái, trong lòng có chút khó xử, dẫu sao hộ khẩu của Đỗ Thanh Vy cũng có chút phức tạp, cho nên việc chuyển trường chắc chắn sẽ không tránh khỏi những chuyện khác!
Chu Thành An từ gương sau nhìn cô một lượt, thấy mặt cô lộ ra chút không an, liền hiểu được trong lòng cô đang lo lắng điều gì.

Dù sao hộ khẩu của cô cũng không có ở đâu, đương nhiên Thanh Vy cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

“Chuyện chuyển trường của Thanh Vy, để anh sắp xếp cho!”
“Không, không cần đâu!” Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu lên từ chối.

Đỗ Minh Nguyệt thật sự không muốn làm phiền thêm tới anh nữa, nhưng Đỗ Thanh Vy lại tranh trả lời trước: “Chú Chu được ạ, cảm ơn chú An ạ!”

Nghe thấy Đỗ Thanh Vy nói vậy, Đỗ Minh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn con bé một lượt, Đỗ Thanh Vy nghịch ngợm lè lưỡi, dù sao cũng đã đồng ý rồi!
Kết quả Chu Thành An liền xin cho bọn họ nghỉ phép một ngày luôn trong ngày hôm đó, chủ quản Triệu sau khi biết được chuyện này, lại nổi cơn tức giận suýt ói máu!
Đỗ Minh Nguyệt, tại sao lại là người phụ nữ Đỗ Minh Nguyệt đó chứ, xem ra những chuyện mà cô ta sắp xếp không hề ít rồi, nếu không cũng sẽ không có thời gian đi quyến rũ người khác.

Về tới nhà, Đỗ Minh Nguyệt liền nghiêm khắc nhìn Đỗ Thanh Vy.

“Con qua đây cho mẹ!”
Đỗ Thanh Vy nhìn sắc mặt của Đỗ Minh Nguyệt liền biết ngay Đỗ Minh Nguyệt hiện tại đang định tìm cô bé để tính sổ.

Cô bé cười khúc khích vài tiếng, sau đó không dừng bước chân nhỏ, “Mẹ yêu, mẹ đừng tức giận, người ta nói rồi, tức giận sẽ rất dễ già đi đó!”.

Truyện Ngôn Tình
Đỗ Minh Nguyệt liền bẻ cổ, xương khớp răc rắc kêu lên, sau đó chớp chớp mắt cười đáp lại: “Mẹ có giận đâu, con qua đây!”
Tin mẹ để gặp ma à, Đỗ Thanh Vy trong lòng khinh khỉnh kiêu ngạo!
“Mẹ yêu, đột nhiên con nhớ ra con vẫn còn bài tập chưa làm, con đi trước đây!”
Nói xong liền định chạy vụt đi!
Nhưng tốc độ của Đỗ Thanh Vy sao nhanh bằng Đỗ Minh Nguyệt được, trong nháy mắt đã bị cô túm lại được.

“Còn chạy à? Định chạy đi đâu đó?” Đỗ Minh Nguyệt nhìn gương mặt nhỏ của Đỗ Thanh Vy, khuôn mặt mỉm cười vô hại!
Đỗ Thanh Vy cẩn thận nhìn cô, đột nhiên gào khóc sướt mướt cả lên.

“Ui, mẹ, mẹ đừng đánh con, con không có cố ý mà!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng của Đỗ Than Vy, vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn kéo cô bé đến trước mặt mình.

“Con có giái thích đàng hoàng cho mẹ tại sao gần đây con luôn muốn tác thành cho mẹ với chú An của con vậy!”
Đỗ Thanh Vy liếc mắt, không nghĩ tới rằng cô lại hỏi chuyện này, lập tức thở dài.

“Chẳng tại sao cả, con không hiểu nổi chú An tốt như thế, mẹ tại sao lại không thích chú ấy chứ!” Đỗ Thanh Vy cúi thấp đầu, ngây thơ nghịch móng tay của mình.

“Mẹ biết con thích chú An, nhưng mẹ với chú An là không thể có khả năng đâu, Thanh Vy, chú An có hạnh phúc riêng của chú ấy!”
Cô không muốn nói những đạo lý này cho cô bé, cô bé vẫn còn nhỏ, căn bản không hề biết rằng gả vào một nhà quyền thế không phải là một chuyện dễ dàng.

Huống hồ cô còn đem theo Thanh Vy, Chu Thành An còn có thể bảo vệ cô được bao lâu nữa đây!
Cô sớm đã hiểu rằng, hạnh phúc của chính mình nên nắm chắc trong tay của bản thân.


Nhưng Đỗ Thanh Vy căn bản không thể hiểu được những chuyện này, mặc dù cô bé rất hiểu chuyện, nhưng trong mắt của trẻ con, chỉ cần thích, là được rồi!
“Tại sao mẹ lại không biết hạnh phúc của chú An chính là mẹ chứ, mẹ, mẹ quá nhát gan rồi, cứ thử thì có việc gì đâu!” Đỗ Thanh Vy làu bàu trong miệng nói lí lẽ của chính mình.

Đỗ Minh Nguyệt đỡ lấy trán, đây căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt, bỏ đi bỏ đi, cô bé vốn chỉ là một đứa bé mà thôi, có những chuyện không nên ép quá để làm gì.

“Được, vậy con nói với mẹ, giữa con với các bạn là đã xảy ra chuyện gì? Mẹ chỉ biết từ phía giáo viên của con, cô giáo nói con với các bạn vốn không hòa đồng chút nào!”
Khoé miệng Đỗ Thanh Vy giật giât, vấn đề này quả nhiên không thể tránh khỏi.

Cô bé đứng thẳng người, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn câu chuyện.

“Vốn dĩ giữa hai bên rất ổn, sau đó không biết là ai đã nói con không có ba, bọn họ liền đối xử với con không tốt.”
Cô cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, kể từ khi đó, Đỗ Thanh Vy trong mắt mọi người trở thành đứa trẻ không có ai cần.

Ai lại muốn chơi với một đứa trẻ không có người cần chứ.

Đỗ Minh Nguyệt nghe cô bé nói như thế, không ngờ rằng sự thật của chuyện này lại là như vậy.

Cô nhìn bộ dạng oan ức của đứa con gái, trong lòng như co thắt lại, giống như bị ai đó bóp chặt không buông vậy.

Cô vươn tay ra sờ mặt cô bé, trong lòng cảm thấy hổ thẹn.

“Xin lỗi nhé Thanh Vy, mẹ không ngờ rằng mọi chuyện có thể thành ra như vậy, con nên nói sớm với mẹ chuyện này chứ!”
Vốn cứ nghĩ rằng Đỗ Thanh Vy sẽ bổ nhào vào trong lòng cô, nói một hồi những nỗi uất ức trong lòng.


Ai biết rằng cô bé lại có những phản ứng như vậy, còn an ủi ngược lại cô!
“Không sao đâu mẹ, mẹ làm việc khổ như vậy, vất vả như vậy, con không muốn làm mẹ lo lắng cho con!”
Đỗ Minh Nguyệt gần như bị làm cho cảm động muốn chết, đây chính là một thiên thần được gửi từ thiên đường đến để cứu lấy cô đây mà!
Cô ôm chặt lấy Đỗ Thanh Vy, đôi má áp lên trán cô bé, “Con đúng là thiên sứ của mẹ!”
Đỗ Thanh Vy lại làm ra vẻ ghét bỏ, “Mẹ ơi, mẹ làm ơn tránh xa con ra một chút, nước bọt của mẹ bắn hết lên mặt con rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt phản kháng, “Làm gì có, con đừng có mà nói linh tinh có được không?”
Đỗ Thanh Vy không thể đẩy mẹ ra, nhưng trong lòng lại dứt khoát muốn rời khỏi, vậy là chỉ có thể để đôi mắt liếc đi liếc lại, một sự ghét bỏ hiển thị rõ ràng!
Ngày hôm sau, Chu Thành An đã sắp xếp chuyện trường học của Đỗ Thanh Vy ổn thỏa.

Đỗ Thanh Vy nhìn tốc độ của anh ta nhanh như vậy, không tránh khỏi có chút cảm thán, quả nhiên là người mang dáng vẻ doanh nhân thành đạt.

“Minh Nguyệt à, em cứ yên tâm để Thanh Vy học tập ở đây đi, thầy cô giáo ở đây đều là bạn của anh, họ sẽ thay em chăm sóc tốt cho Thanh Vy!”
Không thể không nói, Chu Thành An xử lý mọi chuyện quả nhiên rất đáng tin, các giáo viên bọn họ cũng vô cùng kính trọng.

Đỗ Thanh Vy không khỏi cảm thán, quả nhiên là có năng lực ma xui quỷ khiến, đây là một chuyện rất là tốt.

Đỗ Minh Nguyệt rất thích phong cảnh nơi đây, quay đi quay lại nửa ngày trời, rồi nói “Mẹ ơi, con rất thích ở đây, chúng ta hãy nhập học ở đây đi!”.