Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 174: 174: Gặp Mặt






“Anh à, đừng chiều con bé quá như vậy, coi chừng anh làm nó hư mất!” Đỗ Minh Nguyệt thì thầm bên cạnh Chu Thành An.

Hương thơm từ cơ thể cô truyền qua, kích thích từng lỗ chân lông và từng tế bào trên cơ thể anh.

Anh khẽ nắm lấy bàn tay, kìm nén sự thôi thúc trong lòng.

“Không sao đâu, nếu con bé hư hỏng, em hãy là một người mẹ nghiêm khắc!” Chu Thành An nhẹ nhàng nói, vì sợ rằng anh có thể làm cô sợ.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy câu này có chút mơ hồ, nhưng cô cũng cảm thấy anh nói cũng chẳng có gì sai, cuối cùng chỉ lắc đầu, không quản tới những điều này nữa.

Người bán vé là một ông lão, Đỗ Thanh Vy nhón chân lên, cố gắng nhìn thấy dáng vẻ của ông lão khiến cho ông lão không ngừng cười.

“Cô bé, cháu mua vé à?” Ông lão cười hiền từ.

Đỗ Thanh Vy gật đầu và nói rành mạch: "Cháu muốn mua ba vé!"
“Được rồi, cháu chờ một chút nhé!"
Ông già đưa vé ra, Đỗ Minh Nguyệt muốn trả tiền nhưng kết quả bị Chu Thành An ngăn lại.

Đỗ Minh Nguyệt trong lòng nghĩ rằng cô lại làm phiền anh rồi.

Khi ngồi trên đu quay, Đỗ Thanh Vy liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt luôn quan sát cô bé, thỉnh thoảng ánh nhìn lưu lại bên ngoài cửa sổ.

Đã 5 năm trôi qua, thời gian trôi thật nhanh, không biết người đó bây giờ sống có tốt không!
Khi nghĩ đến anh, trái tim của Đỗ Minh Nguyệt bất giác nhói đau, cô không thể quên được người đàn ông hiền lành chất phác ấy.

Đỗ Thanh Vy không biết rằng Đỗ Minh Nguyệt đang thất thần, vừa quay đầu lại, cô đã thấy Chu Thành An đang dịu dàng ngắm nhìn mẹ của mình.


Trong lòng cô bé suy nghĩ, dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ tạo ra một thế giới riêng cho hai người.

Bằng cách này, chú An mới có thể là ba của cô bé!
Đỗ Thanh Vy nghĩ đến điều này, ngay lập tức cô bé bắt đầu động não suy nghĩ, sau đó cô bé đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Bánh xe đu quay chạm đất theo cách này.

Đỗ Minh Nguyệt định thần lại rồi ôm cô bé đi xuống cùng cô.

“Mẹ ơi, con muốn chơi trò khác nữa!” Đỗ Thanh Vy nũng nịu nói.

Đỗ Minh Nguyệt bị bộ dạng của cô làm cho tan chảy, nhanh chóng đồng ý: "Được rồi, con muốn chơi trò gì!"
"Ngôi nhà ma ám...".

Ngôn Tình Tổng Tài
Đỗ Minh Nguyệt biết mình đang loạng choạng và gần như không thể đứng vững.

Khóe môi run run, cô hỏi: "Con nói cái gì? Nhà ma á?"
Đỗ Thanh Vy gật đầu, "Vâng, ngôi nhà ma ám!"
"Ờm...!hay chúng ta đổi thành trò khác đi con?"
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của mẹ, Đỗ Thanh Vy biết rằng chắc hẳn mẹ mình sợ những điều như vậy, nếu không mẹ sẽ không quay đầu bỏ đi khi lần trước cô nói rằng cô muốn xem một bộ phim ma.

Trên TV có nói rằng chỉ khi phụ nữ yếu đuối, đàn ông mới có mong muốn được che chở cho cô ấy.

Bằng cách này, mẹ nhất định sẽ nghĩ rằng chú An rất nam tính, sau đó hai người sẽ nảy sinh tình cảm, và chú An sẽ trở thành bố của cô bé!
"Không được, con muốn chơi cơ.

Con không biết đâu!" Đỗ Thanh Vy không muốn nhượng bộ.

Đỗ Minh Nguyệt vừa định nói gì đó, liền nghe thấy Chu Thành An nói: "Không dễ gì mới tới đây chơi một lần, hay là đi xem một chút đi."
Đỗ Thanh Vy gật đầu như củ tỏi: "Đúng rồi, chúng ta đi xem đi nha mẹ, mẹ ơi!"
“Vậy thì hai người đi đi, tôi ở đây chờ hai người!” Cô vẫn có chút sợ hãi.

Đỗ Thanh Vy bĩu môi, cuối cùng trực tiếp kéo Đỗ Minh Nguyệt đi về phía ngôi nhà ma.

Nhìn bóng lưng của Đỗ Thanh Vy, Đỗ Minh Nguyệt không kìm được cảm xúc mà chỉ muốn khóc.

Người ta nói rằng con gái chính là chiếc áo bông nhỏ của người mẹ, làm thế nào mà Thanh Vy dường như lại đang muốn trả thù mẹ nó thế này.

Khi họ đến nơi mua vé, Đỗ Minh Nguyệt biết rằng cô không thể trốn tánh, vì vậy cô chỉ có thể đi theo họ.

Chết thì chết vậy!
Chu Thành An nhận thấy sự sợ hãi của Đỗ Minh Nguyệt và ngay lập tức anh ấy hiểu ra trong lòng Đỗ Thanh Vy đang nghĩ gì.

Con bé này thật sự là một đại tiểu quỷ.

Có tiếng khóc than từ ngôi nhà ma ám, đôi chân của Đỗ Minh Nguyệt trở nên yếu ớt vì sợ hãi.

“Thanh Vy… chúng… chúng ta… đi chơi trò khác đi được không!” Giọng của Đỗ Minh Nguyệt run rẩy.


Đỗ Thanh Vy khẳng định chắc nịch: "Không, con chỉ muốn chơi cái này!"
Vì vậy Đỗ Minh Nguyệt trực tiếp bị cô bé đẩy vào, Đỗ Minh Nguyệt hét lên, Đỗ Thanh Vy bên này liền liếc nhìn Chu Thành An.

Chu Thành An lắc đầu mỉm cười, sau đó anh vẫn đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt đứng im một chỗ, bây giờ cô không còn tâm trí để quan tâm là ai đang đến bên mình nữa, cô cứ nắm chặt tay anh, không dám mở mắt.

Chu Thành An trong lòng thương xót, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"
Sau khi nghe thấy giọng nói của Chu Thành An, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Đỗ Thanh Vy thấy rằng mục tiêu của mình đã đạt được, sau đó cô bé rời đi với một nụ cười trên môi.

Ra khỏi ngôi nhà ma ám, cô bé ngồi rung chân chờ đợi.

Đột nhiên cô bé cảm thấy khát nước, vì vậy cô quyết định mua một ít nước để uống.

Dù sao thì cũng phải đợi một lúc họ mới ra.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thanh Vy nhảy xuống, rồi dùng đôi chân ngắn ngủn của mình để tìm nước.

Nhưng tìm mãi cũng không thấy, vừa nhìn thấy tiệm kem ở đối diện sân chơi, mắt cô bé lập tức sáng lên.

"Kem kem, mình rất muốn ăn kem, nhưng mà mẹ không cho!"
Cô bé ngồi xổm xuống, chống cằm trên cả hai tay, với vẻ mặt khó xử.

Cô bé đột ngột đứng dậy: "Hay là mua một cái đi, dù sao thì mẹ cũng không biết được."
Nghĩ về điều này, Đỗ Thanh Vy đứng dậy bằng đôi chân ngắn của cô bé rồi chạy tới.

Đang định chạy ra ngoài, đột nhiên bên tai vang lên tiếng phanh gấp, cô bé sửng sốt, cả người ngồi bệt xuống đất.

Đó là một chiếc Rolls Royce màu đen, Đỗ Thanh Vy nhìn thấy chiếc xe rồi bật khóc oan ức.

Người lái xe đang muốn mắng người, nhưng khi anh ta ngẩng đầu ra, anh ta nhìn thấy đó là một cô bé đáng yêu đang khóc sướt mướt, bộ dạng đặc biệt khiến người ta đau lòng.


Đối mặt với chuyện này anh ta cũng có chút lúng túng, Tiêu Hồng Quang nhìn thấy tình huống này, lập tức xuống xe.

“Chuyện này là sao đây?”
Tài xế cũng có chút kinh hãi nên liền nói: "Không biết nữa, đột nhiên có một đứa trẻ chui ra.

Tôi cũng không biết là nó từ đâu chạy ra!"
Tiêu Hồng Quang không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình bước tới.

“Cháu gái nhỏ, cháu không sao chứ!” Anh ta cố làm cho mình trông dịu dàng hơn.

Đỗ Thanh Vy hừ lạnh một tiếng: "Sao lại không sao, chú tự mình lại đây xem thử đi này!"
Tiêu Hồng Quang sốc đến mức không nói được lời nào, cô bé thật đáng yêu, đáng yêu đến mức anh ta khó có thể nói nên lời nào trong một lúc.

Lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ trong xe truyền đến: "Cho nó một ít tiền, chúng ta không có thời gian đâu!"
Đỗ Thanh Vy không phải là không hiểu anh ta đang nói gì, cô trực tiếp đứng dậy và mang theo chiếc váy nhỏ của mình, chạy tới.

"Có tiền thì giỏi lắm à.

Tôi không quan tâm đến tiền của các người.

Các người đụng trúng tôi mà không thể xin lỗi tôi lấy một lời ư?"
Nghe được lời của cô bé, Lâm Hoàng Phong nhíu mày, đứa nhỏ này cũng có chút khí phách đấy.

Anh quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tức giận: "Câm miệng!"
Khi Đỗ Thanh Vy nhìn thấy bộ dạng của Lâm Hoàng Phong, mắt cô bé đột nhiên sáng lên, như thể cô ấy nhìn thấy thứ gì đó ngon lành vậy.

"Trời ạ, người đàn ông này trông còn đẹp trai hơn cả chú An!".