Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 170: 170: Tôi Muốn Làm Mợ Chủ Nhà Họ Lâm






Bà cụ Lâm nhướng mày: “Cô tìm tôi có việc?”
Trần Như Ngọc mím môi, đè nén sợ hãi trong lòng nói: "Tôi có thể giúp bà lấy lại tập đoàn Lâm Thị, nhưng tôi có một yêu cầu.

Tôi muốn làm mợ chủ nhà họ Lâm!"
Bà nghe vậy thì không khỏi bật cười, nhưng nụ cười lại mang theo một ý vị vô cùng lạnh lùng.

"Cô đang ra điều kiện với tôi ư?”
Trần Như Ngọc nắm chặt tay, hiện giờ đã đi đến bước này thì không có lý do gì để rút lui nữa.

"Đúng vậy, bà cụ Lâm, tôi biết tập đoàn Lâm Thị rất quan trọng đối với bà, nếu không tôi sẽ không mạo hiểm mà đến ra điều kiện với bà."
Bà cụ Lâm nhìn cô ta, không hề đuổi cô ta đi, trong lòng Trần Như Ngọc yên tâm hơn một chút, xem ra cô ta đã nói đúng.

"Cô biết rõ rằng cháu trai tôi đã kết hôn.

Vậy mà bây giờ còn đến đây nói muốn trở thành mợ chủ nhà họ Lâm!”
Trần Như Ngọc đương nhiên biết ý của câu nói này là gì, cô ta lấy đơn ly hôn từ trong túi ra, đặt trước mặt bà ta.

"Chỉ cần Hoàng Phong ký vào đây, anh ấy sẽ lại trở về trạng thái độc thân, lúc đó tôi sẽ có thể đường đường chính chính ở bên anh ấy!”
Bà cụ Lâm sững sờ vài giây, không ngờ người phụ nữ này lại đến tìm gặp Đỗ Minh Nguyệt.

Nhìn cái tên đã ký phía trên, bà ta mất một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.


“Là cô ép nó?” Ánh mắt bà ta một màu u ám.

"Ép? Tôi chỉ là có nói với cô ta vài câu, cô ta liền ngoan ngoãn ký tên." Trần Như Ngọc thành thật trả lời: "Hơn nữa giờ tôi đang mang thai đứa con của anh Phong."
Nếu đúng như bà cụ Lâm nghĩ thì cô gái này có vẻ đã có tình sâu ý nặng với Hoàng Phong từ lâu.

Tuy nhiên, đứa con mà cô ta nói đến khiến bà ta cảm thấy có phần kinh ngạc.

Trần Như Ngọc nhìn bộ dạng thương tiếc của bà cụ Lâm, không khỏi bật cười.

"Sao thế, bà đang cảm thấy đau lòng à?"
Bà nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, rồi ngẩng đầu lên, trở về là một bà cụ Lâm mạnh mẽ kiên quyết.

"Tất nhiên sẽ có chút đau lòng, nhưng nếu cô thật sự có thể lấy lại được tập đoàn Lâm Thị, tôi đương nhiên sẽ đồng ý với yêu cầu của cô."
Nghe vậy, cô ta không khỏi giấu được sự vui mừng trên khuôn mặt của mình.

“Những gì bà nói là thật chứ?” Cô ta mừng rỡ hỏi.

“Tất nhiên là thật.” Bà đáp.

Trần Như Ngọc nở một nụ cười, cô ta đã đạt được mục đích của mình, vốn nghĩ rằng sẽ phải lao tâm khổ tứ thêm một khoảng thời gian nữa nhưng không ngờ bà ta lại đồng ý nhanh như vậy.

"Nếu như bà đã nhận lời, chỉ nói không thì chưa thể xác thực được, chi bằng chúng ta lập một bản giấy chữ viết rõ ràng?"
Bà cụ Lâm cười lạnh, không ngờ người phụ nữ này lại thận trọng đến như vậy.

Nhìn cô ta lấy giấy bút trong túi ra, viết giấy cam kết rồi đưa cho bà.

Nhìn chữ ký trên đó, Trần Như Ngọc khẽ nhếch môi, lúc này trong lòng mới yên tâm.

"Hiện tại tôi rất muốn nghe, cô làm sao có thể giúp được tôi, nếu cô dám lừa tôi, đừng trách tôi không niệm tình."
“Tôi đương nhiên không dám lừa bà rồi! ” Sau đó cô ta lấy ra một thứ giống như máy ghi âm, đưa cho bà ta: "Đây là bằng chứng thu thập được trong hơn một tháng qua, có lẽ sẽ có ích với bà!"
Bà cụ Lâm đỡ lấy nó, sau đó nhấn nút giữa, giọng nói của Lâm Hiên Hữu và Lâm Chí Khanh liền vang lên.

“Ba, phải làm sao bây giờ?” Giọng nói lo lắng của Lâm Hiên Hữu truyền đến.

Sau đó là giọng của Lâm Chí Khanh: “Nóng vội gì chứ, việc chúng ta phải làm bây giờ là nhanh chóng bán lại tập đoàn Lâm Thị!"
"Bán đi ư? Ba vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này sao?" Giọng điệu Lâm Hiên Hữu hiển nhiên không đồng tình.


"Nếu không thì còn có thể làm gì khác? Con nói xem?”
Giọng nói đột ngột dừng lại ở đây, bà ta nghe đoạn ghi âm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Không ngờ, Lâm Chí Khanh lại muốn bán đi tập đoàn Lâm Thị, đó là thứ mà Gia Thành để lại cho bà, bà không thể để nó bị hủy hoại trong tay mình được.

"Tôi sẽ giữ đoạn ghi âm này, những gì tôi đã hứa với cô, sau khi xong chuyện tôi nhất định sẽ thực hiện!"
Trần Như Ngọc vui mừng khôn xiết nói: "Cảm ơn bà Lâm.”
Cô ta đã đạt được kết quả như ý muốn, sau đó liền vui vẻ rời đi, bà cụ Lâm siết chặt vật trong tay, ánh mắt hiện lên sự dứt khoát.

"Đỗ Minh Nguyệt, chuyện này cháu không thể trách ta, ta không thể để tập đoàn Lâm Thị bị hủy hoại được!”
Đỗ Minh Nguyệt đến tận tối mới về, má Ngô đã đợi đến sốt ruột, nhìn thấy bóng người cô, bà ta lập tức chạy ra đón.

"Mợ chủ, mợ đã đi đâu vậy? Làm tôi lo gần chết!"
Nhìn vẻ mặt nóng lòng của má Ngô, cô mới nhận ra rằng mình đã làm thím ấy lo lắng, ngay tức khắc cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.

"Xin lỗi má Ngô, là lỗi của cháu, cháu không để ý."
Nghe được lời hối lỗi từ cô, trong lòng má Ngô mới dễ chịu hơn một chút.

“Mợ à, hiện tại mợ đang mang thai, không thể đi lại khắp nơi như vậy, lỡ có chuyện gì thì phải làm thế nào?” Bà ta thì thầm bên tai cô.

Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy liền cười, trong lòng trào dâng lên một cảm giác ấm áp.

"Thím đừng lo, cháu sẽ cẩn thận mà.”
Má Ngô thở dài, sau đó hỏi: "Mợ không định nói cho cậu chủ biết chuyện mình đã mang thai sao?"
Cô lắc đầu, nhìn lên ánh hoàng hôn ở phía chân trời.

Mặt trời lặn chiếu lên trên đôi má cô, trông vô cùng dịu dàng, nhưng trong đôi mắt lại không có một chút cảm xúc nào.


"Má Ngô, đợi một thời gian nữa đi.”
Bà ấy thở dài bước tới đỡ cô, thật sự không biết cô đang đợi cái gì, nhưng cô đã nói như vậy, bà ấy đương nhiên sẽ giữ bí mật này.

Tối hôm đó, Lâm Hoàng Phong gọi điện đến, nói rằng chuyện của tập đoàn Lâm Thị đã có tiến triển mới nên anh tạm thời sẽ không trở về.

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được, vậy anh nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ!”
Nghe giọng nói của cô, toàn thân anh bất giác mềm nhũn, anh nhẹ giọng đáp: "Đợi chuyện lần này ổn thoả, anh sẽ về với em."
"Được, em đợi anh!"
Sau khi cúp điện thoại, cô trượt dài xuống bên tường, nước mắt rơi trên mu bàn tay, gần như muốn thiếu đốt trái tim cô.

Nhìn thấy cô ngồi ở dưới đất, má Ngô lập tức lo lắng hỏi: "Mợ ơi, mợ sao vậy?"
Cô vội lau nước mắt trên mặt lắc đầu: “Cháu không sao, má Ngô, hôm nay cháu cảm thấy hơi mệt, cháu lên tầng nghỉ ngơi trước, nếu không có chuyện gì thì đừng đến gọi cháu!"
Nói xong cô không nhìn má Ngô lấy một cái mà tức khắc xoay người chạy lên tầng.

Má Ngô nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng có chút khó hiểu, cảm giác ban nãy mợ chủ vừa khóc, là ảo giác sao?
Sau khi vào phòng, cô bắt đầu thu xếp hành lý, lúc cô mới đến đây vốn không có đồ gì, ấy vậy mà giờ đây đồ đạc đã nhiều đến nỗi nhét không vừa nữa rồi.

Cô lấy ra một số thứ không cần thiết, nhưng đôi mắt lại mất kiểm soát mà ướt đẫm lệ.

Không biết có phải do mang thai hay không mà gần đây cô luôn cảm thấy mình nhạy cảm hơn trước rất nhiều, cô đưa tay lau nước mắt, chiếc nhẫn trên tay đột nhiên quệt qua..