Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 165: 165: Em Có Thể Giúp Anh






Trần Như Ngọc thấy Lâm Hoàng Phong rời khỏi, lập tức đứng phắt dậy đuổi theo.

Đuổi tới tận bên ngoài công ty cô ta mới gọi được người: "Hoàng Phong!"
Lâm Hoàng Phong nghe cô ta gọi thì đứng lại, xoay người nhìn đối phương.

"Thư ký Ngọc còn việc gì sao?" Giọng anh lễ độ lại xa cách.

Trần Như Ngọc nghe như vậy chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn.

Cô ta khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: "Hoàng Phong, em có thể giúp anh đoạt lại tập đoàn Lâm Thị!"
Chỉ cần anh muốn, cô ta chắc chắn vì anh băng rừng vượt lửa.

Nhưng Lâm Hoàng Phong lại từ chối: "Không cần đâu.

Tôi không cần cô làm việc này cho tôi!"
Nói xong, anh không dừng lại thêm nữa, xoay người rời khỏi.

Trần Như Ngọc nhìn theo bóng lưng anh, không cam lòng nắm chặt lòng bàn tay.

Không cần biết cô ta làm gì, ánh mắt người này vĩnh viễn cũng không nhìn cô ta.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Lâm Thị, Lâm Hoàng Phong liền tới bệnh viện.

Đỗ Minh Nguyệt thấy anh đến thì rất vui vẻ, hai người lâu rồi không nói chuyện với nhau.


Lâm Hoàng Phong đang báo cáo tình huống với bà nội, bà cụ thoáng trầm tư một lúc rồi nói: "Xem ra bà phải ra mặt một chuyến!"
Bà cụ là công thần của công ty này, quản lý, cổ đông đều phải kiêng kị vài phần.

Chờ hai người nói xong, Đỗ Minh Nguyệt mới bước tới kéo tay Lâm Hoàng Phong.

Cảm nhận được độ ấm trên tay, Lâm Hoàng Phong quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu đi vài phần, vươn tay còn lại xoa nhẹ đầu cô.

"Sao thế?" Giọng nói trầm thấp của anh làm cô hơi say.

Cô thoáng đỏ mặt, cúi đầu lắc nhẹ, lại hơi siết chặt tay anh thêm một chút.

Lâm Mộc Giai thấy bọn họ như thế thì ghen tị nói: "Ôi, bé Nguyệt nhớ cháu thôi chứ sao trăng gì! Không phải cháu thờ ơ với con bé hơi lâu rồi à?"
Đỗ Minh Nguyệt đỏ bừng cả mặt: "Dì nói linh tinh gì đấy!"
Lâm Mộc Giai nhìn gò má ửng đỏ của cô, chắt lưỡi một hồi, sau đó đẩy hai người ra ngoài.

"Được rồi được rồi, hai đứa muốn ôm ấp hôn hít thì ra ngoài mà thân thiết, đừng làm đau mắt dì!"
Nói xong liền đóng cửa lại.

Đỗ Minh Nguyệt hơi bất đắc dĩ, hai người bọn họ bị đuổi ra ngoài rồi.

Lâm Hoàng Phong chợt bật cười, Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Có gì buồn cười chứ?"
Anh lắc đầu đáp: "Không có gì! Chỉ là cảm thấy khá dễ thương!"
Anh nhìn cô thật sâu, đôi mắt như một đầm nước sâu thẳm, suýt nhấn chìm cô trong sự dịu dàng.

"Dễ...!dễ thương? Em á?" Cô dùng hai tay bưng kín miệng.

Thấy cô như thế, đôi mắt Lâm Hoàng Phong tối sầm, vươn tay gỡ tay cô xuống, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Nơi này người qua lại nhiều, mỗi lần y tá ngang qua thấy đôi này đều đỏ mặt lên.

Kết thúc nụ hôn, Đỗ Minh Nguyệt mới chợt nhớ ra đây là hành lang bệnh viện, phản xạ nhào vào lòng anh, vùi mặt mình vào ngực anh che giấu.

Lâm Hoàng Phong chiều chuộng cười khẽ, thuận theo vòng tay ôm lấy cô.

Nhưng thời gian ấm áp này không duy trì lâu lắm, Lâm Hoàng Phong cần phải rời đi.

Đỗ Minh Nguyệt rất không nỡ, nhìn bóng dáng vội vàng của anh đáy lòng chợt dâng lên chua xót.

Lâm Mộc Giai nhìn cô như vậy thì lên tiếng an ủi: "Đừng buồn, chờ vượt qua thời gian này hai đứa có thể thoải mái hưởng thụ thế giới hai người!"
Giọng điệu bà ấy nói mập mờ khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.

Mặt Đỗ Minh Nguyệt vốn mỏng, vừa nguội xuống không bao lâu lại đỏ rực lên.

"Dì lại nói linh tinh rồi.

Cháu đi trước đây!" Đỗ Minh Nguyệt cúp đuôi chạy mất.


Sau hôm đó, mỗi ngày Lâm Hoàng Phong đều về rất khuya, nhưng mỗi lần lên giường đều thân mật ôm cô ngủ.

Đến sáng dậy lại đã không thấy bóng người, Đỗ Minh Nguyệt đau lòng cho anh, nhưng lại chẳng giúp được gì.

Mà ở nơi khác, Trần Như Ngọc hoàn toàn không ngờ bản thân đã mang thai!
Lúc bác sĩ nói kết quả kiểm tra, Trần Như Ngọc hoàn toàn không tin, nắm chặt tay bác sĩ điên cuồng nói: "Cô lừa tôi đúng không? Sao tôi lại mang thai được? Tôi không thể mang thai con người khác được!"
Bác sĩ bị cô ta dọa sợ: "Cô gái, cô có sao không? Cô thật sự có thai rồi, kết quả rất rõ ràng!"
Trần Như Ngọc buông thõng hai tay, ánh mắt tuyệt vọng: "Không thể nào! Sao tôi có thể mang thai con của anh ta được!"
Bác sĩ thấy cô ta như vậy cũng hiểu cô ta không muốn đứa bé này, nhưng dù sao cũng đã xuất hiện trong bụng cô ta, cho dù muốn bỏ đi cũng sẽ ảnh hưởng tới cơ thể.

Bác sĩ ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn kiễn nghị: "Tôi không kiến nghị nạo thai.

Cơ thể cô quá yếu, nếu bây giờ đi nạo thai có lẽ đời này sẽ không thể mang thai được nữa!"
Những lời này của bác sĩ chính là một đòn giáng chí mạng với cô ta.

Bây giờ cô ta mang thai, hơn nữa cha đứa bé còn là người cô ta muốn băm thây vạn đoạn kia.

Cô ta chợt nở nụ cười, thất hồn lạc phách nói: "Ha ha ha, đúng là báo ứng, báo ứng mà!"
Bác sĩ kia lại bị cô ta dọa, dù sao đứa bé cũng là một sinh mệnh.

"Hay là cô cứ sinh đứa bé ra đi, dù sao cũng là một sinh mệnh!"
Trần Như Ngọc không đáp lời nào mà chỉ đứng lên.

Những người đằng sau đều nhìn cô ta với ánh mắt quái dị.

Cô ta mang thai con của Lâm Hiên Hữu, người kia chính là đồ khốn nạn, sao cô ta có thể sinh nó ra.

Trần Như Ngọc bước dọc đường cái, trong đầu không ngừng suy nghĩ muốn phá thai, đứa nhỏ này không nên xuất hiện trên đời.

Đến một bệnh viện nhỏ, Trần Như Ngọc bước vào nói: "Tôi muốn phá thai!"
Bác sĩ trực trong sảnh liếc cô ta một cái, sau đó mang cô ta vào trong: "Cô để bác sĩ kiểm tra trước xem.


Nếu không thể phẫu thuật chúng tôi sẽ không làm cho cô đâu."
Nói xong, bác sĩ trực ban rời khỏi, mà vẫn không nhịn được lắc đầu than thở.

Bọn trẻ bây giờ thật không biết trân trọng bản thân.

Trần Như Ngọc đi tới trước mặt bác sĩ, lạnh nhạt nói: "Tôi muốn phá thai!"
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô ta, đẩy nhẹ kính mắt trên sống mũi: "Để tôi kiểm tra cho cô!"
Nói dứt lời liền bắt đầu kiểm tra cơ thể Trần Như Ngọc, nhưng dù vậy kết quả kiểm tra đều là như nhau.

“Cô quá yếu, chúng tôi không kiến nghị phá thai.

Nếu cô cứ muốn phá, sau này có thể sẽ không có con được nữa!"
Với một người phụ nữ, không thể mang thai chính là chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Trần Như Ngọc thoáng do dự.

Bác sĩ thấy cô ta như vậy cũng hiểu cô ta chưa quyết, cũng không sốt ruột thúc giục, ngược lại còn khuyên nhủ: "Phá thai ảnh hưởng rất lớn tới cô.

Cô về nghĩ kĩ rồi lại đến nhé!"
Trần Như Ngọc gật đầu, máy móc như rối gỗ đi ra ngoài, ánh mắt không có tiêu cự, càng không có tinh thần.

Trong đầu cũng hỗn loạn mê mang.

Cô ta nên làm gì với đứa bé này bây giờ?.