Lãnh Phi Sủng Phu

Chương 4: Đệ đệ thần bí (1)




Hạ Ngưng Tuyết chỉ ra ngoài một ngày hôm đó, những ngày tiếp theo nàng an phận ở trong phủ làm một quý nữ chân không bước khỏi cửa. Nàng biết, sau cuộc gặp gỡ cùng Thẩm Thiến Thiến, Thanh Liên và Thanh Trúc đối với nàng có nhiều sợ hãi, nhưng là nàng cũng muốn tốt cho hai nàng ấy mà thôi. Kiếp trước nhẫn nhịn thì đã sao, dịu dàng ôn nhu thì đã sao, vẫn là tự đem mình làm đá lát đường cho kẻ khác, cuối cùng đến mạng cũng vong. Kiếp này nếu không muốn làm con cờ trong tay những kẻ đó thì phải có dũng khí của kẻ chơi cờ, âm mưu tàn khốc, thủ đoạn đen tối không thể thiếu, Thanh Liên cùng Thanh Trúc phải tập quen với tình cảnh này, không thể vì có bất cẩn mà làm nàng phân tâm, ảnh hưởng đến cục diện được.

Nàng lúc này đang hồi hộp chờ đợi làm tân nương Hàn Tử Phong. Kể cũng là chuyện lạ, kiếp trước nàng cùng hắn có năm năm danh nghĩa phu thê, nhưng là năm năm tương kính như tân, chỉ có hắn đơn phương quan tâm nàng, còn nàng một lòng coi hắn là kẻ phá hoại giấc mộng sánh bước cùng Hàn Tử Kính, từ đó dùng oán hận trả thâm tình, phản bội một tấm lòng son sắt vì nàng.

Kể cả khi cùng hắn sống chết, trong tâm nàng mang nhiều hơn là nỗi ăn năn, ân hận, không đặt nhiều yêu thương ở đó, trọng sinh rồi nàng cũng chỉ mang theo tâm nguyện muốn bù đắp ân tình nàng nợ hắn mà thôi. Vậy những cảm xúc kỳ lạ đan xen trong thần trí nàng mấy ngày nay là gì? Nhớ nhung, hồi hộp, ngại ngùng?

Những thứ nàng tưởng chừng không bao giờ tìm lại được khi một ánh mắt khinh thường, chán ghét của Hàn Tử Kính nhìn nàng, giờ đây trở lại trong những ngày trước hôn lễ của nàng cùng Tử Phong. Ngồi trong phòng mình, nàng có thể nghe thấy tiếng chim thước ngoài kia lanh lảnh hót mời gọi bạn tình, nó khiến nàng bật cười khúc khích.

Kiếp trước, nàng đổ bệnh nặng không thể xuống giường nhiều ngày, trong lòng buồn bực vì không thể ra ngoài gặp Hàn Tử Kính, Tử Phong liền đem một con vẹt xanh lè, phần đuôi có ba màu vàng, đỏ, lam trông rất chói mắt đến làm bạn cùng nàng. Đó là một con vẹt kiêu ngạo, chảnh chọe, nó chỉ chọn thứ ngon để ăn, nhưng đã ăn thì ăn rất nhiều, thành ra nó béo tròn như một con gà, lúc ở cùng nàng luôn la hét trêu chọc

“ Xú nữ nhân, ngươi giấu đồ ăn của Đại Hoàng đi đâu?”

“ Xú nữ nhân, ngươi không thể để Đại Hoàng ngoài mưa, làm ướt lông đẹp của Đại Hoàng!”

“ Quác quác quác, có mỹ nam tử đến phủ tìm Đại Hoàng, Đại Hoàng rất ngượng ngùng!”

Nhìn chung nó là một sinh vật tham ăn, tự kỷ bậc nhất nàng từng biết, Tử Phong gọi nó là Tiểu Hoàng vì nghe đâu nó là giống vẹt lai phượng hoàng, nhưng nó luôn tự thấy mình oai phong lẫm liệt nên nhất quyết muốn đổi thành Đại Hoàng. Khi ấy nàng chỉ biết im lặng nhìn trời, liệu nó có biết hay không cái tên đó là chỉ một con chó? Có lúc nàng thật muốn ném nó vào nồi nước sôi, làm món “ Phượng hoàng hấp” tẩm bổ, chính là nó la hét loạn xạ, rồi sống chết làm tổ trong ngực Thanh Liên, làm nàng ấy nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán, trách móc.

Đối với nàng một mực kiêu ngạo, nhưng khi Hàn Tử Phong tìm đến, nó dù có sắp chết cũng cố gắng bay sát lại gần hắn, kêu inh ỏi

“ Tiểu Phong tới tìm ta, tìm ta, tìm ta, không phải tìm xú nứ nhân kia!” Kèm theo vài tiếng khó nghe như nó đến thời kỳ động dục.

Hàn Tử Phong vốn không để ý nó, nhưng nghe nó gọi vậy liền nheo nheo mắt phượng

“ Ngươi gọi nàng ấy là gì?” Đại Hoàng thức thời giương to đôi mắt híp, kêu lên vài câu lấy lòng

“ Tiểu Phong ngươi nghe nhầm, Đại Hoàng gọi là tốt nữ nhân, mỹ nhân, không hề gọi xú nữ nhân bao giờ!”

... ...... ....

Hồi ức đẹp bên hắn trở về, làm tâm Hạ Ngưng Tuyết xuyến xao ngọt ngào. Giờ nghĩ lại, có lẽ trong lúc vô tình, nàng cũng đã yêu nam nhân này đi, chỉ là lí trí mù quáng, không chịu thừa nhận chút tình cảm yên lặng này, để rồi tự tay nàng đẩy hắn vào tử môn quan, đến lúc nhận ra đã quá muộn màng. Càng nghĩ như thế, nàng lại càng muốn tự nhắc mình, kiếp này không thể để lỡ hắn khoảnh khắc nào. Nàng chờ đợi ngày cùng hắn trùng phùng, nhưng trước đó có một sự kiện xảy ra khiến nàng hơi bất ngờ: đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng, Hạ Khiêm Quân trở về.

Hạ Khiêm Quân dù mang danh nghĩa đệ đệ nhưng chỉ thua nàng vài tháng tuổi, cũng có thể coi là bằng tuổi nhau. Nếu nói trong nhà, phụ thân Hạ Chính Đình đau đầu nhất là ai thì đó không phải nữ nhi tai ương, số mệnh khắc song thân như nàng, mà là độc đinh bướng bỉnh này của ông, Hạ Khiêm Quân.

Từ nhỏ đã không chịu dùi mài kinh sử, tiếp nối nghiệp cha làm quan, lớn lên ông đưa hắn vào binh doanh huấn luyện,ai ngờ đâu nửa đường hắn trốn đi, mỗi năm chỉ gửi thư cho Du Hải Linh báo bình an, còn chẳng bao giờ về nhà lấy một lần, kiếp trước khi nàng chết đi cũng không nhớ ra mình còn một đệ đệ này.

Phụ thân Hạ Chính Đình tức giận vì nhi tử chẳng giống ai, nhiều lần trách mắng Du Hải Linh không biết nuôi dạy, Du Hải Linh lại bao che nói hắn được ngoại công đưa về dạy dỗ, ông mới thôi không nhắc lại, nhưng từ đó cũng chết tâm với Hạ Khiêm Quân, chỉ toàn sức nuôi dạy Hạ Thủy Dung để mai này nàng ta làm vương phi hay hoàng tử phi để ông dựa hơi.

Tuy Du Hải Linh bao che nhưng nàng có nghe các bà tử ở viện phu nhân nói lại rằng ngoại trừ biết Hạ Khiêm Quân sống chết ra sao thì Du Hải Linh cũng không biết hắn đang ở chỗ nào, nhiều lần bà ta tức giận đến nỗi đập phá hết nhiều đồ quý trong phòng. Vì thế, không chỉ với Hạ Ngưng Tuyết nàng mà toàn bộ người trong phủ, vị Đại thiếu gia này là một nhân vật bí ẩn.

Thực ra với cá nhân nàng, chuyện Hạ Khiêm Quân trở về nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu hắn hợp mưu cùng phu nhân và Nhị muội để chèn ép, đặt bẫy nàng thì cũng không sao, đến một người nàng sẽ tiếp một người, chỉ là sẽ khác với kế hoạch trả thù Hạ Thủy Dung một chút, vì nàng muốn trừng phạt nàng ta từ từ, với kẻ nhiều lần hãm hại nàng và chính tay đâm chết Hàn Tử Phong, nàng sẽ không để nàng ta chết dễ dàng được. Còn nếu Hạ Khiêm Quân là một kẻ trung lập, cùng nàng nước sông không phạm nước giếng, nàng sẽ vui lòng làm một đại tỷ hư tình giả ý của hắn thôi. Nhưng là, sự việc không đơn giản như vậy.

Ngày đầu tiên về phủ, Hạ Khiêm Quân luôn ở bên mẫu thân Du Hải Linh của hắn, ân cần hỏi han, làm một màn mẫu từ tử hiếu trước mặt phụ thân, đối với muội muội ruột cũng ngoài mặt làm một ca ca tốt, quan tâm, săn sóc. Nhưng đến ngày thứ hai, mặc cho Du Hải Linh nghiến răng chỉ trích, muội muội can ngăn, hắn lại tìm đến viện tử hẻo lánh của Hạ Ngưng Tuyết.

Lúc ấy, Hạ Ngưng Tuyết đang ngồi sưởi nắng ngoài hiên, vì nơi này thường chỉ có ba chủ tớ sinh hoạt nên nàng không chút đề phòng mà ăn mặc hơi mỏng manh.Nàng nằm hơi nghiêng người trên sàng, làn mi cong và dài nhẹ run như cánh bướm. Đôi mắt nhắm nghiền che đi con ngươi phía sau, làm người ta phải tò mò không biết khi tấm màn vén kia lên thì trong đôi mắt nàng sẽ chứa đựng điều thần bí mê hoặc gì, cánh môi nhỏ nhắn không son mà hồng nhuận hơi chu lên, xinh đẹp yêu kiều như một đóa hoa, nổi bật trên làn da mịn màng như ngọc của nàng, chiếc áo voan mỏng tử sắc phủ hờ hững lên tấm thân mảnh mai, đằng sau là trung y trắng như tuyết cùng cảnh xuân lấp ló như có như không.

Hạ Khiêm Quân nhìn nàng đến ngẩn người, vị Đại tỷ này không giống Đại tỷ trong ký ức của hắn. Khi hắn rời nhà đi, Hạ ngưng Trúc mới là một tiểu cô nương 12 tuổi, người gầy yếu mảnh mai, dù đẹp nhưng chỉ coi là thanh tú thoát tục như đóa hải đường, tính tình nhát gan yếu đuối, dù bị mẫu thân cùng muội muội gây khó dễ nhưng chỉ biết cúi gằm mặt chịu đựng không kêu ca nửa lời. Nhưng người trước mặt tạo cho hắn cảm giác rất khác, vẫn là khuôn mặt này, thân hình mảnh mai này, chỉ thay đổi là những đường nét ấy nhu hòa hơn, thành thục hơn cho xứng làm thiếu nữ 16 tuổi, vậy mà hắn có cảm giác khác lắm. Là khí chất của nàng. Khí chất lạnh lùng, cao ngạo khiến nữ nhân yếu ớt này biến thành đóa sắc vi diễm lệ, mê hoặc nhưng mạnh mẽ kiên cường như phủ gai khắp mình

“ Là Nhị đệ phải không?”

Hạ Ngưng Tuyết lên tiếng, rồi đánh giá nam nhân trước mặt. Hạ Khiêm Quân , đệ đệ danh nghĩa của nàng, nàng không có nhiều ấn tượng về hắn.