Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 87: Rơi xuống vực




Sau khi lấy được Thụy Hương Tuyết Liên, nàng liền rời đi ngay trong đêm. Bởi Hành Vân bị triệu về Thẫn Mã Cung nên Tư Nguyệt cùng đám ám vệ giả trang thành thương nhân lên đường đến Bắc Băng Thần Cung.

"Vương gia, thuộc hạ đã điều tra được lai lịch của vật kia."

Tề Thiên Lãng lơ đễnh nhìn thanh loan đao trên tay, lưỡi đao sắc bén, nhẵn nhụi. Chuôi đao điêu khắc tỉ mỉ đôi song long ngậm châu, vừa nhìn đã biết là binh khí quý giá . Hắn tựa sâu vào ghế, lười biếng : " Nói đi."

Trích Tinh cung kính đáp : " Bẩm Vương gia, theo điều tra thanh loan đao này là một chiếc trong cặp song loan đao của sát thủ Hắc Phong Hội."

Tề Thiên Lãng nhướn mày, hứng thú nói : " Hắc Phong Hội ? Lão gia Thần Mã hôm nay còn rãnh rỗi xen vào chuyện của triều đình sao ? Các ngươi phái thêm người lưu ý một chút mấy gã đệ tử của lão đi."

" Ý Vương gia là...?" Trích Tinh kinh ngạc.

" Lần này hẳn là đệ tử của lão nhúng tay vào." Vừa nói hắn vừa đặt thanh loan đao xuống bàn, đưa tay vuốt nhẹ bức họa đương trải trên đó, bất giác hỏi : " Nàng như thế nào rồi ?" Trên bức họa chỉ vẻ một bóng người tựa như sương khói, mái tóc đen dày búi lên đoạn phong kiều mềm mại, thướt tha. Bóng lưng ấy thật khiến người ta ê ẩm trong lòng.

Trích Tinh biết nàng ở đây là chỉ người ở Ỷ Lan Cung, hắn ấp úng : " Nàng...đã rời khỏi hoàng cung rồi."

Tề Thiên Lãng vốn đang vuốt ve bức họa bỗng khựng lại, cau mày nói : " Rời khỏi ? Tề Duyệt Phong tình nguyện thả người sao ?"

" Bẩm Vương gia, sáng nay Tô Quý Phi vu oan Nguyệt Phi hãm hại Hoàng Hậu nửa đường bị Hoàng thượng bắt được, hàng vị thành mạt đẳng Cảnh Y, các phi tần hậu cung đều bị răn đe hàng một vị, phạt một năm bổng lộc. Nguyệt Phi cách đây nửa canh giờ đã rời khỏi hoàng cung, không có ám vệ của Hoàng thượng đuổi theo." Trích Tinh kể rõ tình hình, một chữ cũng không sót.

" Phóng thích ám vệ bắt nàng lại cho bổn vương !" Tề Thiên Lãng như nghĩ ra gì đấy thú vị, nở nụ cười đầy yêu nghiệt.

Trích Tinh hồi tưởng lại cảnh tượng náo đó, bất giác rùng mình : " Bẩm Vương gia, thuộc hạ đã phóng thích hơn năm mươi ám vệ...đều không có thấy trở về."

Nháy mắt khuôn mặt anh tuấn của Tề Thiên Lãng trầm xuống, hắn đứng bật dậy : " Bổn vương tự đi bắt người. Nàng mang theo rốt cuộc bao nhiêu ám vệ ?"

" Hơn hai mươi ám vệ, đều là cao thủ hàng đầu." Những kẻ đó có khả năng một chọi ba a, quá trâu bò rồi. Trích Tinh thầm nghĩ đáp.

Không đợi Tề Thiên Lãng xuất thủ, Trích Dạ đã trở về còn mang theo một thân đầy thương tích, máu tươi chảy dài theo từng bước chân. Trích Tinh vội vã chạy đến đỡ Trích Dạ, cả hai cùng ngẩn lên nhìn Vệ Thiên Lãng.

"Thuộc hạ không làm tròn nhiệm vụ, thỉnh Vương gia trị tội !" Trích Dạ cúi đầu, không nhanh không chậm nói.

Tề Thiên Lãng nhíu nhíu mày, nhìn theo bóng trăng bình thản nói : " Không sao ! Lần nay không bắt được thì còn lần sau, thứ bổn vương muốn chưa bao giờ thoát khỏi tay bổn vương." Lọn tóc mai khẽ bung ra, Tề Thiên Lãng từ tốn vuốt nhẹ.

Đi đường suốt mấy ngày, trước mắt đã là biên giới Tề quốc, Ám vệ Thập nhất thúc ngựa mắt nhìn quang cảnh nước non vạn dặm dưới sườn núi : " Lâu chủ, nơi này là Thác Oa quốc giáp biên giới nước Tề."

Tư Nguyệt hơi vén rèm gấm, quan sát tình hình bên dưới, mỉm cười : " Thác Oa quốc hàng năm tiến cống Tề quốc không ít lăng la tơ lụa, cũng xem như là giàu nhất trong các tiểu quốc."

Ám vệ Thập Nhất gật đầu, suy nghĩ rồi nói : " Thảo Oa quốc này dựa thế Tề quốc, hàng năm đều gây khó dễ Thanh Loan quốc bên kia, một năm đánh không dưới mười trận. Gần đây còn chiếm được thành Tử Vệ của Thanh Loan quốc."

Tư Nguyệt "Ân" một tiếng lại thả rèm tựa vào gối mềm tiếp tục tĩnh thần. Mấy ngày gần đây hời gian phát bệnh ngày càng dài, nhiều lúc đau đớn tựa như bị kim châm, vừa ngứa ngáy vừa tê dại khiến nàng vô cùng mệt mỏi. Mái tóc đen nhánh mềm như nhung lụa đã dần chuyển sang màu bạch kim, đồng tử xám tro phần nào phai thành màu bạc, thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Đi thêm một đoạn vào sâu trong rừng, sát khí bốn phía dần lan tỏa, Ám vệ Thập Nhất rút đao khỏi vỏ, cảnh báo : " Cẩn thận ! Có mai phục !"

Ngay sau đó là hàng loạt mũi tên được phóng ra, hơn hai mươi ám vệ xoay quanh cỗ xe ngựa ngăn cản những mũi tên kia. Trong rừng bỗng vọt ra gần trăm tên sát thủ vận hắc y, tay mang lợi kiếm, sát khí đằng đằng phóng tới. Tuy ám vệ của Thiên Hải Lâu đều được huấn luyện rất kỹ nhưng đi đường nhiều ngày, lấy một địch năm thực không nổi. Ám vệ Thập Nhất ra hiệu chia ám vệ thành hai đạo, một ở lại ứng phó, đạo thứ hai hộ tống Tư Nguyệt rời khỏi nơi này.

Bởi Tư Nguyệt đang trong thời gian phát bệnh, nội lực hoàn toàn bị phong bế nên không giúp gì được bọn họ chỉ đành im lặng ngồi trong xe ngựa. Năm ám vệ bảo trụ quanh xe ngựa vừa đánh vừa kiếm đường lui, một tên sát thủ dùng kiếm phóng vào chân hắc mã kéo xe, hắc mã lồng lên khiến ám vệ đánh xe rơi xuống, một mình kéo cỗ xe lao thẳng hướng vực thẳm.

" Lâu chủ !!!"

Lúc này Tư Nguyệt ý thức được nguy hiểm song cơn đau ập tới khiến nàng chỉ biết quằn quại, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch không tia huyết sắc. Hắc mã bên ngoài điên cuồng lao xuống vực trong tiếng kêu réo của đám ám vệ.