Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 76: Ngoại truyện 1 : mạc thương




Ta tên Mạc Thương.

Mạc trong "tịch tiếu mạc nhiên", Thương trong "bích thương kỳ vũ".

Mạc Thương là tên do nàng ban cho ta.

Từ nhỏ đến lớn ta chỉ biết chạy vặt trong quán bar do mẹ làm việc. Có người từng hỏi, cha ta là ai ? Một người trong khu ổ chuột nói với ta rằng tất cả những kẻ từng lên giường của mẹ ta đều là cha ta.

Hôm đó là ngày 24 tháng 12, là ngày sinh nhật ta. Trời vừa mờ sáng ta đã thấy bông tuyết bay đầy trời, rất lạnh. Ta ngồi một góc hẹp trong chiếc hẻm nhỏ tối tăm ngồi rửa bát, nhìn ra bên ngoài thấy những đứa bé bằng tuổi ta vận quần áo mới, trên tay mang gói quà đi cùng cha mẹ, ta chỉ biết ngẩn ngơ nhìn theo.

Tối mẹ ta về sớm, còn dẫn theo một người đàn ông trung niên béo phệ bắt ta gọi là cha. Họ uống rượu say mèm, ta nấp trong chiếc bàn con sợ bị họ nhìn thấy. Bất quá vẫn không tránh khỏi. Họ lột sạch bộ quần áo cũ mèm rồi bắt ta nằm dưới sàn, điếu thuốc nổi lửa đỏ như máu dặm vào lưng ta, đau nhói. Chưa thỏa mãn, người đàn ông béo phệ còn rút chiếc thắt lưng bằng da điên cuồng quất ta, rướm máu.

Vốn nghĩ đã quen, ta vẫn đau đớn khôn xiết. Vừa ngước lên, ta thoáng kinh hoàng, người đàn ông béo phệ trên tay mang chiếc nến màu trắng tiến đến gần ta. Ta hoảng sợ vừa bò vừa lết đến cánh cửa gỗ xập xệ. Gã kéo tay ta, một giọt sáp bỏng rát đốt vào da thịt, ta điên cuồng. Đương lúc đó chiếc bàn gỗ lung lay, chai rượu không rõ nhãn hiệu rung lên rồi rơi xuống đất, vỡ vụn. Ta nằm đè lên đống thủy tinh, lại nắm chặt lấy chai rượu chỉ còn một nửa hình hài để lộ góc cạnh sắc nhọn, gã lao tới ta lập tức đâm mạnh vào bụng gã. Mẹ ta dường như tỉnh táo hẳn lao đến nhưng không may trượt chân, khuôn mặt luôn khiến bà tự hào úp xuống đống thủy tinh vụn.

Nhìn hai người nằm dưới đất, ta vội vã vứt chai rượu xuống đất, hoảng sợ lao đi.

Đêm đó, lạnh, rất lạnh.

Ta trốn dưới gầm một chiếc ô tô đậu ngoài gara, tuyết rơi hòa lẫn máu thịt ta làm ta không còn đau đớn, ta cứ thế mở mắt nhìn chăm chăm mảng tối đen phía trên, đến cả hô hấp cũng không dám.

Sáng hôm sau, nghe tiếng động cơ xe khởi động ta liền rùng mình. Một tia sáng hiếm hoi chiếu thẳng vào mặt ta, ta bất động.

Nàng vận chiếc đầm ren thêu mấy bông hoa hải đường màu phấn nhạt. Trên vai khoác chiếc áo lông sói, chính giữa thắt nơ bướm, hai sợi ren đan xen nhau xõa xuống. Nàng đội chiếc mũ lông cừu nhỏ kiểu công chúa, mái tóc đen nhánh buông thõng ngang lưng. Chỉ thấy đôi mắt phượng trong veo, bàng bạc híp lại. Làn da trắng nõn như ánh trăng, gò má phớt hồng còn vươn nét trẻ thơ. Nàng nhìn ta, mặt không biến sắc nói : " Ta cứu ngươi, ngươi là của ta."

Năm đó nàng sáu tuổi ta chín tuổi.

Từ đó ta bước vào biệt đội huấn luyện đặc nhiệm, tranh ăn với sói, dùng xương máu kẻ khác bảo vệ xương máu chính mình. Ta tập kiếm, dùng thương, luyện súng, bước chân vào quân đoàn sát thủ. Từng bước một trở nên mạnh mẽ trở thành cánh tay phải của nàng.

Nguyện phấn đầu cả đời chỉ để có đủ bản lĩnh ở bên cạnh nàng, bảo hộ nàng.