Nàng ngồi trên ghế mỹ nhân lần lượt nhìn qua Hạ Trác và Tử Giai Âu Thần đang tiến vào, nhàn nhạt nói : “ Hàn Dực, Mạc Thương bị ám sát. Chuyến hàng sang Tần quốc bị cướp rồi.”
Hai đầu lông mày mỏng của Hạ Trác nhíu thành hình chữ bát.
“ Họ chỉ bị thương nhẹ.” Nàng khẽ cười.
Tử Giai Âu Thần trầm ngâm một lúc, lên tiếng : “ Đã tra ra thích khách chưa ? Là ai cướp hàng ?”
“ Hiện vẫn chưa tra ra, nếu ta đoán không nhầm chắc chắn có người muốn phá chuyện của chúng ta với Trường Tôn Mạch. Chuyến hàng bị cướp ở lưng núi Tam Quan, Tần quốc. Hàn Dực cho người điều tra nhưng ở đó không hề có sơn tặc nào cả, không lầm là có người sai khiến.” Nàng cười lạnh, mâu phượng âm u lóe hàn quang.
“ Nếu đã không tự tra được thì chỉ còn một cách…” Tử Giai Âu Thần đăm chiêu nghĩ. Tần quốc là vũng nước sâu như vậy, không chừng là người trong triều gây ra, sóng gió hẳn không nhỏ.
Nàng khẽ híp mắt, môi hồng nhếch lên : “ Ngươi nói đi.” Mấy ngày nay nàng cho người điều tra kinh thương bên Tần quốc, đích thực là rất loạn. Thế lực các đại thần và Phiên vương mặc dù bị trấn áp nhưng từng người một đều liên kết lẫn nhau. Nếu Thiên Hải Lâu muốn xen vào đoán chừng riêng Trường Tôn Mạch hỗ trợ là chưa đủ.
“ Trên giang hồ nơi tin tức linh thông nhất, ẩn chứa nhiều bí mật nhất chỉ có một nơi, Hồng Hạc Minh.” Ba năm trước để đoạt được thương vụ với tộc Bách Vân, hắn phải tốn rất nhiều thứ mới đổi được tin tức từ Hồng Hạc Minh, nghĩ lại vẫn đau a.
Nàng nheo mắt cười : “ Ngươi có cách gì cứ nói đi.”
“ Ta nghe nói gần đây người của Hồng Hạc Minh tung tin muốn mua Tị Thiềm, nếu có nó hẳn là được.”
“ Hạ Trác, ngươi sắp xếp đến Tần quốc đi. Ta cho người gọi Thạch Tín Nghị về hỏi hắn Tị Thiềm rồi báo cho ngươi.” Vấn đề lúc này là chuyến hàng kia, nếu không giao kịp lúc đừng nói đứng vững ở Tần quốc, kể cả Trường Tôn Mạch cũng sẽ không còn tin tưởng. Nàng góc mấy cái xuống bàn, khuôn mặt ra chiều đăm chiêu liếc nhìn Tử Giai Âu Thần.
Tử Giai Âu Thần phẩy chiếc bạch phiến, mỉm cười : “ Số hàng đó ta sẽ giúp nàng.” Sau đó hắn phân phó một thân tín mang thư cấp tốc đến Tần quốc song cử thêm vài chưởng quỹ thông thạo đi cùng Hạ Trác. Vốn Tử Giai Âu Thần định đến Tần quốc giúp Tư Nguyệt một tay nhưng Hạ Trác và Mạc Thương đều không có ở đây, hắn tất nhiên sẽ không ngu mà rời đi. Từ lúc hắn đưa mình đỡ tên cho nàng, không, từ lúc gặp nàng lần đầu tiên hắn đã xác định thiên hạ này người đáng để hắn phụng bồi, yêu thương chỉ có một mình nàng.
Hôm sau, Tống Hàn Vũ và Tích Ngạo tiếp tục tham gia đấu loại. Đối thủ của Tống Hàn Vũ khá yếu nên tầm hai khắc đã chịu thua. Mà Tích Ngạo lại gặp phải tiểu cô nương Di Ảnh Cung rất hung hãn, tay mang kim tiên ( roi vàng ).
Kim tiên vung ra Tích Ngạo đã sợ hãi bất quá khinh công Tử Giai Âu Thần dạy miễn cưỡng tránh né được. Mắt thấy kim tiên nhanh như mãnh xà lao đến, Tích Ngạo sợ đến đổ mồ hôi đầy đầu lui lại. Kim tiên mạnh mẽ quất vào người khiến cánh tay hắn đau đến tê liệt.
Vương Luân cười khanh khách : “ Không phải tiểu tử này sợ rắn chứ !”
Tích Ngạo không nói, trong lòng cũng kêu gào gật đầu. Hắn cố nắm chặt thanh Phục Ma Linh kiếm đỡ đường tiên đang vung tới, nhanh như chớp kim tiên quấn mấy vòng vào thanh kiếm, bức hắn buông ra. Tích Ngạo cắn răng, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt thanh kiếm nhớ tới câu nói của Tư Nguyệt : “ kiếm bộ “Thủy Lưu Hoa” lấy tĩnh chế động, càng động phải càng tĩnh. Tâm tĩnh dùng kiếm liền mềm mại, đối chiêu bất biến.”
Hắn mở to mắt, hô : “ Nguyệt Hạ Tịnh Thi !” Đường kiếm như hoa rơi, uyển chuyển như nước chảy thoát khỏi vòng vây của kim tiên xoay tròn một vòng bắn kiếm khi ra bốn phía. Tiểu cô nương Di Ảnh Cung bị đả thương, nhanh chóng gục xuống.
Lúc Tích Ngạo rời khỏi võ đài đi về hướng Tư Nguyệt thì một nam nhân vận y phục màu Nguyệt Nha tầm ba mươi, khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị chắn trước mặt : “ Tiểu tử, làm sao ngươi học được kiếm pháp “ Thủy Lưu Hoa” ?”
Tích Ngạo nhíu mày, bĩu môi : “ Sư phụ của ta dạy. Ngươi là ai ? Hỏi làm gì ?” Làm bộ dáng mất mãn nhanh chạy về hướng Tư Nguyệt.
Nam nhân kia xoay người một cái, lướt như gió bắt lấy Tích Ngạo. Trong nửa giây đó, Tư Nguyệt điểm chân chắn mặt nam nhân đó, như có như không vào vào tay hắn.
Hắn cau mày, vết sẹo dài trên trán trở nên dữ tợn : “ Ngươi là ai ?”
Nàng tựa tiếu phi tiếu xoa đầu Tích Ngạo : “ Ta là sư phụ hắn.”
Tích Ngạo tỏ vẻ ủy khuất kéo kéo vạt áo nàng, vết thương trên tay khiến hắn đau đớn, ủy khuất rưng rưng thực khiến người ta thương tiếc.
Nàng khẽ cười nhéo má hắn hai cái.
“ Tại sao ngươi biết “ Thủy Lưu Hoa kiếm” ? Ai dạy cho ngươi ?” Nam nhân âm dương quái khí hỏi.
Nàng cười nhạt không trả lời hắn trực tiếp phất tay dẫn Tích Ngạo đi. Nam nhân kia trực tiếp đưa tay bắt lấy vai Tư Nguyệt. Nàng nhướn mày, một sợi băng tăm ti lướt qua trong không khí, như có như không cắt đứt một đầu ngón tay của hắn.
Hắn “a” một tiếng, trừng mắt nhìn ngón trỏ lăn lóc dưới đất, bàn tay nhuốm đỏ, mấp máy môi : “ Ngươi…”
Nàng thoáng cười, phảng phất quỷ dị : “ Cảm thấy sống đã đủ thì đến.” Nói xong không đợi hắn phản ứng liền đưa Tích Ngạo và người Thiên Hải Lâu rời đi.