Tầm quá trưa, Tư Nguyệt mới đến hoàng cung, trước cửa hoàng thành đã có An công công cùng mấy cung nữ đợi nàng. Rẽ qua hàng loạt hành lang dài gấp khúc, ngói xanh hiên đỏ bệ vệ uy nghi là thượng uyển tùng bách mai lan, hoa cỏ nở rộ làm lòng người choáng ngộp.
Bên uyển đình, thấp thoáng bóng dáng huyền y thêu cửu long huyền ti rực rỡ, cạnh Vệ Quân Thương còn dư một tà áo màu lục, Vệ Tử Lăng thực trung thành với màu sắc này.
“ Thần nữ tham kiến bệ hạ.” Thanh âm nhẹ nhàng, không kiêu ngạo, không sủng nịnh vang lên khiến Vệ Quân Thương cùng Vệ Tử Lăng đang chăm chú đánh cờ ngẩn lên.
Đáy mắt Vệ Quân Thương lóe ánh sáng chốc chốc đan xen phức tạp, nở nụ cười : “ Nguyệt Nhi, đến rồi ? Ngươi biết đánh cờ không ? Lại đây xem giúp trẫm thế cờ này.”
Đợi cung nữ mang ghế đến, Tư Nguyệt thong thả ngồi xuống, nhìn bàn cờ rồi nhìn Vệ Tử Lăng. Ở hiện đại, so với cờ tường và cờ vua, nàng yêu thích cờ vây hơn. Không chỉ mang tính giải trí nó còn thể hiện sách lược và suy tính rất nhiều. Thế cờ trước mắt phi thường ảo diệu tinh tế, hiểm nhưng không hiểm, ma trận này chỉ cần sơ suất một chút lập tức đại bại.
“ Quận chúa chỉ giáo.” Vệ Tử Lăng mỉm cười, khớp tay mỹ lệ vuốt ve sợi tóc mai, hồ mi đảo loạn yên vị trên người Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt không khách khí, hai ngón tay thon dài kẹp lấy quân cờ đen chậm chạp hạ xuống.
Thế sự chuyển xoay.
Vệ Quân Thương ánh lên ý cười. Hắn nhớ phong thái nàng…chính là như vậy.
Vệ Tử Lăng thấy Tư Nguyệt một quân lấy lại thế thượng phong trong lòng bội phần kinh ngạc, ánh mắt thâm trầm, nét cười nhợt nhạt : “ Bản vương đánh giá thấp Quận chúa rồi.” Nói xong lập tức đối cờ.
Cả hai người một quân lại một quân, đều không khiêm nhượng, bàn cờ từng bước một tinh vi xuất thần. Lúc này Vệ Quân Thương mới lên tiếng : “ Hai người các ngươi kỳ nghệ rất tốt, thế này đi, ai thắng trẫm sẽ cho người đó chủ sự hội Nguyên Bách Hợp , thử tài tân khoa.”
Ở Vệ quốc, khoa cử ba năm một lần, sau khoa cử sẽ tổ chức hội Nguyên Bách Hợp, lấy cớ là thường hoa Bách Hợp cầu an cho đất nước nhưng sự thực là gặp gỡ tân khoa, thử tài rồi mới ban chức vị thích hợp cho họ. Không chỉ vậy, ngày đó còn mời gia quyến các vị quan lại trong triều đến tham dự, từ xưa đến nay khá nhiều tiểu thư công tử theo đó mà nên duyên. Vốn dĩ là chuyện tốt nhưng không thiếu quan lại dựa vào hội Nguyên lôi bè kéo cánh, dĩ nhiên vị trí chủ sự biến thành chỗ tốt hiếm có.
Vệ Tử Lăng trầm ngâm, liếc nhìn Tư Nguyệt.
Nàng nhàn nhạt : “ Quân chủ không nói hai lời.”
Vệ Quân Thương vui vẻ : “ Quân chủ không nói hai lời.”
Có phần thường, có động lực, bàn cờ nhanh chóng được lấp đầy.
Vệ Tử Lăng nằm thế hạ phong, mâu quang trầm mặc, một tay đỡ ống tay áo, tay kia hạ cờ, trong ánh mắt lóe lên sự bí hiểm.
Tư Nguyệt sững người. Nàng đương nắm toàn quyền chủ động, nước đi trước đó không tệ nhưng lộ ra nhược điểm, hắn phản kích dùng chiều “ đồng quy vu tận”, nếu Tư Nguyệt tiếp tục đấu chắc chắn sẽ khiến cả hai đều không có đường lui. Ngoài mặt xem như hòa nhưng chính xác là nàng đã thua…
Hàng mi đen mịn khẽ hạ xuống, phượng mi không tự nhiên khép hờ.
Vệ Tử Lăng theo thoái quen vuốt tóc mai, kỳ nghệ nàng tốt nhưng hắn không tin nàng phá được trận này.
Bàn tay đang nắm chặt bỗng buông lỏng, hai ngón tay đưa vào khay cờ lưu ly chạm rồng trổ phượng nhấc lên quân cờ tròn nhỏ, trong suốt, dưới ánh mắt của Vệ Tử Lăng cùng Vệ Quân Thương, đặt cờ xuống.
Phong vân tái khởi.
“ Hay, cờ hay !” Vệ Quân Thương định thần, âm thanh rúng động.
Vệ Tử Lăng thẩn thờ, nheo mắt nhìn Tư Nguyệt, xem ra hắn đánh giá nàng quá thấp. Nữ nhân như vậy càng làm hắn thưởng thức.
Tưởng như Tư Nguyệt đã không còn đường lui, nào ngờ nàng lấy kết thúc làm bắt đầu khiến cả hai tiếp tục trở lại thời điểm nàng vừa đến, nước cờ đầu tiên. Không bại nhưng chính là bại, dùng “ gậy ông đập lưng ông”.
“ Lục Vương gia có muốn tiếp tục ?”
“ Bản vương nhận thua.”
Vệ Quân Thương cười to rồi nói : “ Vậy Nguyệt Nhi, hội Nguyên lần này trông cậy vào ngươi, đừng làm trẫm thất vọng.” Dứt lời, như chợt nhớ ra điều gì đó, tiếp : “ Vài ngày nữa ngươi sẽ khá bận rộn, trẫm ban Niệm Vân Điện cho ngươi, ngươi cứ ở lại trong cung để tiện xử lý. Ngươi muốn đi xem không ?”
Tư Nguyệt hơi ngạc nhiên, đáy mắt chuyển động :“ Chuyện này…thần nữ chỉ là một quận chúa được sắc phong, tẩm điện đó thần nữ không dám nhận.”
Vệ Quân Thương trầm ngâm hồi lâu, đáy mắt dậy sóng mang theo ý niệm tha thiết : “ Ngươi có muốn làm nghĩa nữ của trẫm không ?”
Hắn hỏi là nàng có muốn hay không chứ không phải bắt buộc khiến Tư Nguyệt nhìn hắn mang theo mấy phần kỳ quặc.
Bên này Vệ Tử Lăng vẫn một mực im lặng. Vừa rồi Vệ Quân Thương ban Niệm Vân Điện cho Tư Nguyệt hắn rất kinh ngạc, hắn nghe nói trước kia ở Niệm Vân Điện có một nữ nhân từng sống, bất quá không được sắc phong phi vị, sau đó liền mất tích. Bao nhiêu năm qua ông ta không cho ai bước chân vào, ngày ngày đều chính tay mình quét dọn khiến nó trở thành cái gai trong mắt của tất cả cung phi, không ngờ hôm nay lại quyết định ban cho nàng. Ban đầu hắn còn nghĩ ông ta muốn lập nàng làm phi song ý định tiếp theo kia thực làm hắn sững sờ. Trong hoàng cung này không ai hiểu ông ta hơn hắn, phi tử, con cái đều không đáng giá, không đáng được ông ta thương yêu, vậy mà lần này…Hắn rốt cuộc cũng không đoán được ông ta muốn làm gì.
“ Đa tạ hoàng thượng đã xem trọng, thần nữ vạn lần ghi nhớ. Chỉ tiếc ân điển này quá lớn, thần nữ vô công bất thụ lộc (*).” Tư Nguyệt khiêm nhượng nói, thanh âm trầm nhẹ.
(*) Không có công thì không nhận thưởng.
“ Trẫm vốn không nhiều nữ nhi, trưởng công chúa lại gả xa. Thoạt thấy ngươi hiểu lòng trẫm, trẫm rất hi vọng ngươi trở thành nghĩa nữ của trẫm.” Giọng nói của Vệ Quân Thương man mác ý buồn.
Tư Nguyệt hơi cúi đầu, không nhìn ra thần sắc. Đối với nàng, nhận Vệ Quân Thương làm nghĩa phụ dĩ nhiên có lợi nhưng như lời ông ta nói thì nàng không thể tin được, đặt chủ ý lên nàng là vì điều gì ? Bất giác phượng mi lướt qua người Vệ Tử Lăng, hắn nhìn nàng đầy phức tạp sau đó gật đầu.
Mặc dù nàng chọn Vệ Tử Minh nhưng đối với Vệ Tử Lăng nàng không có ý bài xích. Hắn có bao nhiêu thù đoạn nàng liền trả bấy nhiêu, giống như ván cờ vừa nãy, nàng thưởng thức mà đối đầu với hắn. Tư Nguyệt ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng cười : “ Vậy thì thần nữ to gan gọi một tiếng nghĩa phụ.”
Khuôn mặt vốn tuấn mỹ mang theo sự uy nghi, già dặn của Vệ Quân Thương thoáng chốc như trẻ lại, đôi mắt sáng như sao, ý cười nở rộ : “ Tốt, tốt. Ngươi cứ gọi trẫm như Tử Lăng đi, gọi là phụ hoàng. Người đâu, mang giấy bút đến.”
Vệ quốc năm Thương Hòa thứ hai mươi mốt, Thương Hòa Đế sắc phong tam tiểu thư Nam Cung gia Nam Cung Tư Nguyệt từ ngoại gia Chiêu Nguyệt Quận chúa trở thành chính tông Chiêu Nguyệt Công chúa, hiệu một chữ Tương, đất phong từ huyện Liêu Sơn thêm hai huyện lận cận Liêu Ưng và Phù Khải thuộc phủ Kinh Châu. Đồng thời ban Niệm Vân Điệm, tùy ý ra vào hoàng cung.
Trước đó không bao lâu, sắc phong Quận chúa đã làm Trung Chân kinh động, hôm nay lại tấn phong Công chúa làm nhà nhà đều lấy đó làm đề tài trong bữa ăn, người người bàn tán.