Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 139: Vô Ngã đại sư




Vừa bước tới cổng hoàng cung, Tư Nguyệt liền thấy một thị tỳ vận y phục rất trang nhã nhìn về phía nàng, nàng ta thấy nàng thì lập tức cung kính nói : " Tham kiến vương gia !"

Tư Nguyệt liếc nàng ta một cái, bình thản khoát tay : " Miễn lễ." Nói xong cũng không tiếp tục bước đi mà như đang chờ thị tỳ kia lên tiếng.

Thị tỳ vẫn là khom lưng nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh : " Bẩm vương gia, quốc tăng muốn mời vương gia đến Vô Ngã Điện một chuyến."

Tư Nguyệt thoáng kinh ngạc, quốc tăng của Thanh Loan quốc nàng từng nghe Lâm thừa tướng nhắc đến nhưng chưa từng gặp qua. Y gọi là Vô Ngã đại sư, vốn dĩ là một đại sư của Thanh Tâm tự mà theo như ghi chép, từ khi Thanh Loan lập quốc đến nay, mỗi đời đều sẽ có một vị đại sư của Thanh Tâm tự đến giúp hoàng đế Thanh Loan trấn quốc, phong danh Quốc tăng. Nàng nghĩ nghĩ rồi gật đầu : " Mời dẫn đường."

Thị tỳ dẫn Tư Nguyệt đi khoảng hai khắc thời gian, đi qua rất nhiều cung điện lầu các cuối cùng dừng tại một góc yên tĩnh ở sâu trong hoàng cung. Rõ ràng nhìn bên ngoài rất đơn sơ nhưng lại không khiến người ta thấy nghèo nàn, rách nát mà lại ẩn ẩn một cỗ cảm giác an bình, thanh tĩnh lạ thường.

Thị tỳ dừng ngay trước cổng của Vô Ngã Điện, nói : " Mời vương gia tự đi vào."

Vô Ngã Điện tuy chỉ là điện dành cho quốc tăng nhưng địa vị lại vô cùng cao, nếu không được sự đồng ý của Vô Ngã đại sư thì đừng nói là nàng, cho dù là Phượng Lâm cũng không thể bước vào. Mà Vô Ngã đại sư thanh danh rất lớn, hàng ngày đều có không ít vương tôn quý tộc đến cầu kiến, bất quá y vẫn đóng cửa không tiếp khách.

Tư Nguyệt cũng không có ngoài ý muốn, bình thản đi vào. Tuy là điện dành cho quốc tăng nhưng từ bài trí của hoa uyển đến phòng ốc bên trong đều rất đơn giản, thoạt nhìn giống như một cái am tự nhỏ.

Đi men theo bờ hồ, Tư Nguyệt rất nhanh liền nhìn thấy một nam nhân vận bạch y ngồi nghiêng người trên chõng trúc, tay hắn cầm một chiếc cần câu bằng trúc, thoạt nhìn vô cùng tự tại. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, nàng thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên khuôn mặt hắn. Nam nhân trước mặt, tóc mây đen như mực tùy ý xõa xuống như thác nước đổ, phóng khoáng, phiêu dật, mày kiếm hờ hững như nét bút kiềng trụ tựa hồ cứng rắn lại như nhu hòa. Một đôi mắt phượng khép hờ, không giống Vệ Tử Minh lạnh lùng, hoàn mỹ, càng không giống Phượng Trầm mềm mại, tinh xảo mà giống như phủ thêm một bức màn che, mờ mờ ảo ảo, lớp lông mi nhè nhẹ run run làm người ta không kiềm được muốn vuốt ve nhưng lại sợ làm kinh động bức tranh trước mặt. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều vô cùng tinh tế, căn bản không bút mực nào tả xiết, một loại vô ngôn vô tả căn bản không thuộc về phàm trần. Mặc dù cách rất xa nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở u nhiên, phiêu phiêu như mây như gió, tư thái thanh tao như có như không trên người hắn.

Mặc dù nàng có sửng sốt, có kinh ngạc nhưng tuyệt đối không có luống cuống và si mê. Rất nhanh ánh mắt của nàng liền dời đi dừng tại bóng dáng một lão nhân vận áo cà sa ngồi bên cạnh bạch y nam tử. Ông như đang nhập định, vững chài, kiền tâm, không gì lay chuyển song chiếc cần câu trên tay ông thi thoảng lại run lên khiến thoạt nhìn vị tăng nhân này có chút quỷ dị.

Mà bạch y nam tử kia thời điểm Tư Nguyệt dừng chân, hắn đã cảm nhận được khí tức của nàng. Hắn chợt mở mắt, đằng sau làn mi dày rợp là một đôi mâu quang trong trẻo, thâm thúy như nhìn thấu tất cả. Hắn nhìn nàng, hai đôi mắt chạm nhau, tuy đáy mắt có ánh lên một chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền trở nên trầm tĩnh như thường. Hắn vỗ vỗ vai của lão tăng nhân : " Người đã tới rồi kia, ngươi tỉnh." Thanh âm trầm thấp như tiếng phượng vĩ cầm ngâm nga bên tai, tùy ý nhưng không phóng túng, ôn hòa nhưng lại đạm mạc, xa cách. Nói xong hắn liếc Tư Nguyệt một cái, sau đó chậm chạp rời đi, tà áo trắng phiêu dật càng khiến bóng dáng hắn trở nên thanh nhã lạ thường.

Mà vị tăng nhân nghe gọi cũng nhanh chóng mở mắt, ông ta sâu kín nhìn Tư Nguyệt một cái sau đó dời tầm mắt về phía chân trời.

Tư Nguyệt biết, vị tăng nhân này chính là Vô Ngã đại sư. Nàng chỉ thoáng nhìn bạch y nam tử một cái sau đó đi tới, thản nhiên ngồi bên cạnh ông. Thật lâu sau mới mở miệng : " Thân là người tu hành, vì sao đại sư lại câu cá sát sinh ?" Ngữ điệu của nàng rất bình thản, giống như đang hỏi sáng nay ngươi ăn gì chứ không có chút ý chất vấn nào cả.

Vô Ngã đại sư vẫn là nhìn về phía xa, âm thanh chậm chạp, đều đều xoáy sâu vào lòng người : " Tu hành vốn dĩ ở tâm, bần tăng chẳng qua thả câu lấy nhàn làm vui, nếu có sinh linh nào dính câu ắt tất cả đều là số mệnh."

Tư Nguyệt khẽ cười, nàng nhìn thật sâu xuống đáy nước trong veo, thậm chí có thể thấy rõ từng con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại, Vô Ngã đại sư không gắn lưỡi câu !

Im lặng một hồi lâu, Vô Ngã đại sư chợt thở dài : " Mỗi người đều có số mệnh, mà đã là mệnh thì không thể tránh khỏi." Thanh âm của ông như bi thương lại như lạnh nhạt, tựa như tất thảy mọi sự trên đời đều không liên can tới ông.

Nàng ngẩn ra, mệnh ? Nàng không tin vào số mệnh, nàng chỉ tin vào chính bản thân mình ! Tư Nguyệt nhàn nhạt mở miệng : " Thỉnh đại sư chỉ giáo."

" Vương gia có mệnh long trung chi vương ( vua của loài rồng ), trong mệnh lại có thập nhị chân long bảo hộ, tuy mệnh đường rắc rối nhưng chung quy vẫn là trăm sông đổ về một bể, quý không gì tả." Không chờ Tư Nguyệt kinh hãi, ông liền nói tiếp : " Tuy vậy vương gia lệ khí quá nặng, sát khí quá sâu, cho dù có được long châu hộ thân nhưng vẫn khó có thể khai cải ( mở và biến đổi ) vận mệnh của bản thân và thập nhị chân long. Vì vậy vương gia ắt phải nhanh chóng tìm được ba món bảo vật kia nếu không ngũ quốc ắt loạn."

Tuy Vô Ngã đại sư đã nói rất chậm, rất bình thản nhưng trong lòng nàng vẫn sửng sốt không thôi. Không nói đến ông ta nói ra vận mệnh của nàng, hay là thập nhị chân long gì đó, chỉ bằng ông có thể biết được trong người nàng có long châu tức là Hồn Băng Châu thì nàng đã đủ kính sợ !

Tư Nguyệt im lặng một hồi, sau đó mới cố gắng bình tĩnh nói ra nghi vấn của bản thân : " Vô Ngã đại sư, chắc ngài cũng biết ta thân là vương gia của Thanh Loan quốc, tức là thần tử. Ngài làm sao lại nói ta có mệnh long trung chi vương ?"

Vô Ngã đại sư nhìn nàng thật sâu, ánh mắt hiền từ lại bình thản như tịch thủy vạn năm, trong trẻo mà vô biên vô tận : " Số mệnh là thiên định, cho dù muốn hay không ngươi vẫn phải đối mặt. Hoàng thượng tuy là long, nhưng ngươi mới đích thực là vương. Suy cho cùng con đường tương lai sâu không lường được."

Đáy lòng Tư Nguyệt chấn động, nàng hơi nắm chặt tay, từng ngón tay siết lại nghe rõ tiếng xương cốt kêu lên. Ý của ông ta nàng làm sao không rõ ? Lẽ nào sẽ có ngày nàng đoạt ngôi ? Mâu quang nàng xẹt qua một tia lãnh liệt, tuyệt đối không thể ! Phượng Lâm là bằng hữu của nàng, là người duy nhất ngoài những nam nhân kia quan tâm nàng, nàng không bao giờ để chuyện đó xảy ra !

Vô Ngã đại sư thu lại cần câu, chậm chạp đứng dậy : " Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, vương gia không nên suy nghĩ nhiều nếu không sẽ sinh tâm ma, nhiễu loạn tâm cảnh."

Tư Nguyệt giật mình, sâu kín nhìn Vô Ngã đại sư. Đúng vậy, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mệnh của nàng tuyệt đối không thể ai khác định đoạt, cho dù là thiên gia cũng vậy ! Thoáng nhìn bóng dáng Vô Ngã đại sư rời đi, nàng bật dậy : " Vô Ngã đại sư, vậy ngươi có biết làm sao có thể trấn áp được long châu hay không ?" Vừa rồi ông chỉ nói long châu hộ thân, tiêu trừ lệ khí và sát khí nhưng không hề nói làm sao diệt trừ hàn khí của nó !

Vô Ngã đại sư chợt dừng lại, giọng nói như có như không : " Long châu Hồ tộc, Phỉ kiếm Bách Vân, Ngọc câu Thường Doãn, Tỷ ân Phượng Tỳ, tìm đủ nó vương gia có thể khai cải vận mệnh, nắm vững thiên hạ ngũ quốc trong tay."

Tư Nguyệt rung động, nàng không cần cái gọi là khai cải vận mệnh nhưng lời ông ta nói giống hệt như lão gia gia, lẽ nào tìm đủ ba vật kia nàng có thể hoàn toàn diệt trừ được hàn khí của Hồn Băng Châu ? Tư Nguyệt không cần nghĩ ngợi, nàng nhất định phải có được chúng, đau đớn mười sáu năm nàng đã phải chịu đủ rồi !

Trong lúc Tư Nguyệt suy nghĩ, Vô Ngã đại sư đã bước đi càng xa, chỉ còn một đạo thanh âm đều đều truyền lại : " Vương gia, thiên cơ không thể tiết lộ nhiều, thời điểm vương gia có được Tỷ Ân, bần tăng sẽ lại xuất thế hỗ trợ vương gia ngồi lên đế vị."

Nàng nhìn theo bóng của ông ta, phượng mâu hiện lên một tia kinh nghi, Tỷ Ân ? Nàng nhớ Lâm thừa tướng từng nói các đời quốc tăng chỉ theo phò Phượng tộc, có câu Phượng hữu Mặc tả, còn tăng còn quốc. Thế nhưng Tỷ Ân là gì lại có thế khiến Vô Ngã đại sư xuất thế hỗ trợ nàng ?