Lạnh Lùng Yêu!

Chương 7: Lướt qua




6:00 AM

Chuông đồng hồ reo, đưa tay nhấn nút tắt. Cầm bộ đồ đã được xếp ngay ngẳn ở trên kệ, nó đi vào phòng tắm.

15" sau.

Nó trở ra với bộ đồ đồng phục trường Kingstar: váy xanh dương dài tới gối, áo sơ mi trắng mặc bên trong, khoác ngoài là áo cũng xanh dương nốt. Mái tóc dài buộc gọn đuôi ngựa, chân đi giày thể thao trắng. Phong cách đơn giản thoải mái.

Đi về phía bàn học, vớ lấy quyển sách trên kệ cho vào balo. Đưa tay nhìn đồng hồ: 6h17" nó hài lòng ra khỏi phòng.

------------------

Từ kí túc xá đến lớp học hơi xa, dù gì thì đây cũng là học viện danh tiếng khó tránh khỏi diện tích là rất rộng đi. Suốt dọc đường, nó vừa đi vừa lẳng lặng đọc sách. Khi đi ngang qua một dãy phòng, tiếng đàn dương cầm lúc này đột ngột truyền đến bên tai. Nghe qua tiếng đàn thật êm tai, dịu nhẹ như dòng nước ấm đang chảy rót vào tim người nghe, cước bộ vẫn đều bước. Nó hờ hững lướt đi qua.

Khi bước chân nó vừa vặn rẽ khúc, cánh cửa căn phòng tràn ngập tiếng đàn ấy lại mở ra. Một bóng dáng cao lớn dựa người vào cửa nhìn bóng lưng nó,nhếch môi nở nụ cười, người đó đi về phía ngược lại... Không gian trả lại sự yên tĩnh, nhưng đâu đấy tiếng đàn vẫn còn du dương bên tai...

-----------------------

- Học sinh!_tiếng nói nghiêm nghị của lớp trưởng An Luân, mọi học sinh đều đứng ngay ngắn cùng chào giáo viên.

- Được rồi! Các em ngồi xuống chúng ta kiểm tra!_cô Phi Phi nở nụ cười nhẹ.

- Ôi..._tiếng than thở của một số học viên, trong đó tiêu biểu điển hình là bạn học Châu Giai Vi.

Xoay người cô Phi Phi dùng bút lông cho đề, mọi người ai cũng chăm chú nhìn theo cho đến khi:

- Cạch!_cửa phòng học đột ngột mở ra, ngay sau đó là,

- Các em lại đến trễ!_không giống tràch móc, cô Phi Phi chỉ hơi cao giọng nói.

- Ai da..thật tình không phải! Là do kẹt xe đấy chứ ạ! Cô Phi Phi!_Vũ chép miệng, nhàn nhạt nở nụ cười.

- Được rồi! Các em về chỗ đi!_thở dài, cô Phi Phi xua tay.

- Cảm ơn cô!_Vũ kính cẩng cúi đầu, bộ dáng lười biếng mị hoặc.

-.......

- Xin chào! Bạn học Thiên Tú!_khi đi ngang qua bàn nó, Vũ nhất thời cúi đầu, khoảng cách thân mật nhưng đáy mắt anh vụt qua tia bỡn cợt rõ rệt,

-....._nó vẫn cúi đầu, chăm chú làm bài không đoái hoài đến, mặc cho Vũ nghẹn một họng nén giận về chỗ ngồi,

- Được rồi! Thời gian làm bài chỉ còn mười phút, các em trật tự làm bài!_bất ngờ cô Phi Phi vỗ tay nói,

Không khí lớp học có chút yên ắng, tất cả đều chú tâm vào kiểm tra. Nhưng...

Vũ - anh cứ ngồi đó, xoay xoay cây bút trên tay, tờ giấy kiểm tra chưa hề động đến. Ánh mắt hời hợt nhìn qua bàn nó.

Mà ở phía sau, hắn thi thoảng lại quét đôi mắt nhìn Vũ rồi lại nhìn nó, ý vị trong mắt trầm tư sâu sắc,

------------------

- Woa! Tôi được 8 điểm cơ đấy!

- Tớ chỉ 7 điểm thôi!

- Cậu hay đấy còn gì!

- Xem nào, không biết Bảo Phong là bao nhiêu điểm đây?

- Dĩ nhiên còn phải hỏi, cậu ấy sẽ là nhất lớp a!

- Đúng đấy! Đúng đấy!

.......

Tiếng bàn tán sôi nổi của học viên nữ, chỉ thấy trên mặt ai ai cũng hiện rõ sự si mê cùng ngưỡng mộ...

- Trời..mình lại có 7 điểm thôi! Cô Phi Phi thật ác quá đi mà!_bạn học Châu Giai Vi cầm đề kiểm tra, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, lại vò vò lên đầu tóc khiến nó rối bung cả lên,

- Hửm? Thiên Tú cậu được bao điểm? Trời đất là 10 cơ đấy! Cậu thật thông minh!_vội quay sang nó, khi thấy số điểm 10 trên bài kiểm, cô không khỏi hét lên.

- Sao cơ? Bảo Phong chỉ tròn 9 điểm thôi á?_lại thêm một tiếng hét, lần này mọi sự chú ý đều tập trung về hắn sau đó lại đổ dồn về nó.

Nó nhíu mày, nhìn sang Châu Gia Vi chỉ hờ hững nhún nhún vai.

-------------

.

- Này Phong! Sao lại im tiếng thế há? Thua con nhóc đó sao?_trong gian phòng rộng lớn, mang phong cách Châu Âu cổ điển. Nếu nói màu trắng thể hiện sự giản dị trong sáng thì nó một mặt khác là sự cảm giác của bức bách, nặng nề đến khó thở. Cách bày trí của căn phòng rất đơn giản, chính giữa là bộ sofa trắng, phía trên là đèn chùm mạ vàng sáng lấp lánh cổ kính. Dọc theo vách tường lạnh lẽo là những tủ kính cao hơn đầu người chứa đựng các loại sách, hay những vật loại chưng bày như: kiếm đạo, cung tên,... Như một viện chưng bày, xa hoa đầy đủ đến loá cả mắt. Một cửa sổ sát đất bảng lớn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cũng là nguồn sáng duy trì giảm đi sự tối tăm lạnh lẽo bên trong, được ngăn cách bởi lớp thuỷ tinh trong suốt, góc tường cạnh cửa sổ là một chiếc bàn gỗ nâu, được chạm khắc tỉ mỉ từng chi tiết, tỉ lệ góc cạnh không thừa một phân. Phía tường đối diện sofa là một kệ lớn đặt chiếc ti vi, màn hình lớn mỏng đen bóng không chút vết xước, cạnh đó là một hòm tủ nhỏ, từng ngăn kéo đều được khoá cẩn thận, bảo vệ an toàn.

Chính giữa sofa, Vũ ngồi vắt chân, dáng vẻ lười biếng tao nhã tựa như đế vương khí phách cao ngạo, một thân đồng phục chỉnh tề, cúc áo mở ra 2 cúc, để lộ vòm ngực rắn chắc, màu da mê người.

- Vớ vẩn! Chuyện của học sinh cấp 1 tớ không quan tâm!_nhếch môi nở nụ cười khinh miệt, hắn tuỳ ý ngửa đầu về sau, khép hờ hai mắt, không khí chung quanh bất chợt im lặng, tịch mịch.

-....

- Cậu rất quan tâm đến Hàn Thiên Tú?_khoé môi chậm rãi nở nụ cười, Thiên cúi đầu tháo chiếc kính gọng vàng, đứng dậy đi về tủ sách đặt cuốn sách vào vị trí tầng 3 góc phải, đôi tay thon dài lướt nhanh lựa chọn một quyển khác, đi về chỗ cũ.

- Ha... Khùng điên gì chứ? _tuỳ ý khoát tay, đáy mắt Vũ thể hiện sự khinh thường rõ rệt.

- Hình như là vậy!_chỉ là một câu nói tuỳ tiện, Thiên không để tâm là mấy, ánh mắt hơi đảo qua anh, lại rất nhanh thu hồi về.

-....

------------------

Toạ lạc ngay trung tâm thành phố, ngôi biệt thự có kiến trúc phương Tây to lớn như chọc trời, đứng trước cổng rào có tên "Nguyệt thự". Nó nhíu mày nhìn tờ giấy trong tay, ngay sau đó kiễng chân bấm chuông.

" Ting" một tiếng, màn hình an ninh hiện lên, nó rất nhanh mở miệng nói:

- Xin chào! Tôi được Vương phu nhân tìm đến để dạy kèm Vương thiếu gia!_giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mang theo chút hơi ấm, quản gia nhìn nó qua màn hình một hồi ngay sau đó cửa lớn dần mở ra, theo đó nó bước chân đi vào.

Lối đi vào đại sảnh dọc hai bên là những khóm hoa Diên Vỹ khoe sắc tím xinh đẹp, đi một lát dẫn đến đài phun nước to lớn với những bọt nước tung toé, hồ bơi sắc nước màu xanh biếc lấp lánh nằm ngay vị trí bên trái cách xa đài phun nước. Nhìn vẻ bề ngoài, ngôi biệt thự như một cung điện to lớn. Mà đây dĩ nhiên chỉ có những thân phận cao quý mới có thể đặt chân vào.

Tam bậc bước vào đại sảnh, gặp ngay quản gia đã chờ sẳn ở đó, nó bước nhanh tới gật đầu.

- Mời tiểu thư vào trong chờ, cậu chủ còn chưa về a!_cung kính cúi người một góc 25°, quản gia nói xong dẫn đầu dắt nó vào phòng khách.

Đại sảnh to lớn xa hoa, một không gian trải dài gần như vô tận. Suốt dọc đường đi, người hầu tấp nập qua lại nhưng tất cả đều chìm trong im lặng, đều được huấn luyện thông thạo, gặp hai người chỉ cúi đầu chào một tiếng.

....

- Tiểu thư mời chờ, cậu chủ sắp về rồi!_đặt cốc cà phê nghi nghút khói, màu trắng lượn lờ bay quanh căn phòng khách xa hoa huyền ảo. Khiến nó đưa mắt nhìn theo sự di chuyển của làn khói.

- Cảm ơn!_nhẹ nói một tiếng, nó cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi sau đó ngồi ngay ngắn, lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài.

~~~

Thời gian không vì một ai mà chậm lại, từng chút trôi qua.

Nhíu mày nhìn đồng hồ, "17h" đúng. Nó đứng dậy, đeo balo lên. Bước chân chậm rãi mà ra khỏi phòng khách.

....

- Xin lỗi, tiểu thư có cần gì a?_nhìn nó rời đi, quản gia nhanh bước tới hỏi han,

- Xin lỗi, tôi chỉ chờ đến gần giờ này! Nếu cậu chủ nhà này không về đúng hẹn vậy tôi đi trước!_nghiêng đầu nhìn đồng hồ, hơn 15", nó nói xong bước chân rời đi.

- Thật xin lỗi, vậy lần sau cô lại đến!_quản gia bày ra khuôn mặt có lỗi, sau đó hô một tiếng. Một người tiến lên tiễn nó ra cổng.

.....

Chiếc xe màu đen bóng nhoáng chạy vào sân nhà, khi chiếc xe vừa vặn vụt qua đài phun nước, nó mới cột dây giày đứng lên. Xốc chiếc balo, nó rời đi... Kính chiếu hậu của xe hơi loé lên bởi ánh nắng, in bóng lưng một cô gái, bên trong gian xe rộng lớn. Ở vị trí lái xe, Vũ nghiêng người hơi nhíu mi tâm nhìn bóng lưng đang dần rời khỏi, trong đầu có hơi chút mơ hồ ngay sau đó cũng nhún vai, bỏ qua chuyện...