Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 6: Quá khứ đau thương




Mặt trời vừa mới ló dạng, ánh sáng bắt đầu lan tỏa ra khắp thành phố, những tán lá cây nhẹ nhàng đung đưa trước gió khiến cho con người cảm thấy nhẹ lòng. Trong một căn phòng với màu chủ đạo là đen trắng, cách bày trí các vật dụng và đồ đạc đều rất công phu nhưng không quá cầu kì, trên chiếc bàn làm việc màu đen, một người con gái với khuôn mặt sắc sảo mà mê lòng người đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop, đó chính là nó. Đôi lông mày tuyệt đẹp chợt nhíu lại khi nhìn thấy hình ảnh của một gia đình hạnh phúc và những thông tin nào đó bên cạnh.

Lấy chiếc Samsung Galaxy s5 cạnh chiếc laptop ( Vâng chị này lại đổi điện thoại........chả bù cho em..huhu ), ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình, hình như đang gọi cho một ai đó. Đầu dây bên kia bắt máy:

- Lên phòng tôi có việc! - Giọng nói này lạnh băng khiến người bên kia chợt đóng băng trong vài phút.

- Vâng! Thưa cô chủ! - Người bên kia tuân lệnh.

Nó tắt máy luôn rồi lại chăm chú nhìn vào màn hình laptop, hai bàn tay gõ gõ trên bàn phím thật nhanh. " Cốc cốc " tiếng gõ cửa phòng nó, nó chợt lên tiếng:

- Vào đi! - Giọng lạnh lùng.

Bước vào căn phòng là một người đàn ông nhìn thật bảnh trai, dáng người cao to, lực lưỡng nhìn hắn ta cũng tầm chưa đến 23 tuổi, hắn ta mặc cho mình một bộ đồ vest đen, trên tay có cầm một tập hồ sơ cũng không phải gọi là dày.

Đặt bộ tài liệu lên trên bàn nó nhưng nó vẫn chẳng thèm nhìn hắn ta một cái vẫn chăm chú gõ gõ bàn phím tiếp. Được một lúc thì nó hai bàn tay nó chợt dừng lại, đôi mắt khẽ liếc qua tập hồ sơ trên bàn rồi lại nó lại tiếp tục.

- Điều tra được gì về cô ta chưa! - Nó giọng lạnh băng nói.

- Dạ! Cô ta tên là Vũ Hồng Nhung, năm nay 17 tuổi, là tiểu thư của tập đoàn Vũ Thị, con gái cưng của chủ tịch Vũ Minh Vương, hiện nay đang học tại trường Stars là trường của cô chủ ạ! - Hắn ta giọng lạnh như nó và rất nghiêm túc báo cáo.

- Được rồi! Lui ra đi! - Nó nói.

Người đàn ông kia vừa mới bước ra khỏi phòng nó thì cảm thấy thật ngột ngạt, khi phải vào phòng nó, hắn ta đã rất sợ nhưng khi bước chân vào trong, hắn ta phải thay đổi tính cách của mình ngay phải thật lạnh lùng và nghiêm túc trước mặt nó, chứ không được sợ sệt vì hắn ta biết cô chủ của mình không bao giờ cho phép từ sợ sệt vào trong từ điển của mình, nếu sợ sẽ bị nó tống khứ đi luôn.

Nó lấy tập tài liệu vừa nãy được mang lên, lật từng trang giấy, đôi mắt nó chợt nhíu lại khi thấy những con số trong tập tài liệu này rất khác với tập tài liệu trước. Cái bản tài liệu lần này đã được nó và người đàn ông vừa nãy làm lại nhiều lần nhưng con số đúng vẫn khác với tài liệu trước. Chắc chắn tập tài liệu trước đã có ai đó sửa đổi khiến công ty nó bị lỗ hơn chục tỷ đồng. Thật không thể chấp nhận được, nó sẽ tìm ra ai đã làm chuyện động trời này và sẽ cho kẻ đó khuynh gia bại sản, sống không bằng chết và phải hối hận khi đã đụng vào nó.

Còn về việc cô gái kia, cô ta chính là con gái của kẻ thù nó chính là Vũ Minh Vương, " Hồng Nhung ư! Tên đẹp đấy nhưng cuộc đời sẽ không đẹp như tên đâu! Vũ Minh Vương chờ đấy tôi sẽ cho ông biết thế nào là đau khổ gấp trăm ngàn lần so với gia đình tôi, thế nào là mất gia đình, tôi sẽ hủy hoại tất cả những gì thuộc về ông . Tôi thật sự hận ông! Hãy đợi đấy! -  Tất cả đều chỉ có chữ hận và hận khi nó nghĩ về ông ta, kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình của nó, kẻ đã cướp đi sinh mạng của hai người mà nó yêu thương nhất, nó sẽ trả thù.

Chợt quá khứ ấy lại ùa về trong tâm trí nó

....................Quá khứ 10 năm trước........................

Tại ngôi biệt thự đẹp lộng lẫy, mọi người dường như đang rất tất bật chuẩn bị một bữa tiệc nào đó. Trong khi mọi người đang chạy ra chạy vào lo chuẩn bị thì có hai đứa trẻ, một nam một nữ đang nô đùa rất vui.

- Ê con bé kia có đứng lại cho anh không thì bảo! - Một cậu bé đang chạy, trên mặt dường như đã lấm tấm mồ hôi, giọng nói cũng đã có phần kiệt sức.

- Lêu lêu! Em thách hai đuổi được em! - Cô bé cứ chạy trên môi nở một nụ cười thật tươi và đó chính là nó của ngày xưa.

- Rồi anh sẽ cho em biết tay! - Cậu bé kia chính là anh nó, anh nó sắn tya áo lên rồi lại đuổi nó tiếp.

Đang nô đùa chạy trên sân cỏ thì có một tiếng gọi hai anh em nó lại:

- Minh! Mai! Hai con mau vào chuẩn bị để bắt đầu bữa tiệc đi nào! - Đó chính là giọng nói của mẹ nó từ trong nhà vọng ra hình như bà cũng rất đang bận bịu.

- Dạ! - Hai anh em nó cùng đồng thanh.

Vẻ mặt hai anh em vui vẻ, hạnh phúc, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Nó chạy thật nhanh vào nhà không cần quan tâm anh nó đang chạy phía sau. Nó sẽ chuẩn bị cho mình hôm nay một bộ cánh thật tuyệt vời để đón ngày hạnh phúc nhất đời nó, cái giờ phút nó được vui vẻ bên gia đình của nó và nó đâu biết được nó cũng sẽ phải đón cái giờ phút đau khổ, cái bi kịch đau thương đã làm thay đổi hoàn toàn hai anh em  nó.