Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 47




-Ơ…ơ…. – Mấy thiếu niên đó mặt trợn to lên, ú ú ớ ớ vài câu nhưng chẳng nói được câu nào cả, người run lên cầm cập, người trước mặt bọn hắn lại là….thủ lĩnh thứ 2 bang HELL. Người đứa nào đứa đấy run cầm cập, thủ lĩnh bang HELL ai mà chả biết, có tiếng trong giới giang hồ, dù trầm lặng nhất nhưng lại là người rất lạnh lùng và tàn bạo. Một khi đụng đến khó mà thoát ra được.

Dáng người chuẩn không cần chỉnh và đặc biệt rất cao, cao hơn nó hẳn một cái đầu, mái tóc màu nâu giống y hệt màu tóc của nó nhưng nó lại không hề nhìn thấy mặt người con trai này. Đáng ghét! Bây giờ là nó đang trong tư thế đầu áp sát vào tấm lưng rộng lớn của người đó, còn tay của anh ta thì cứ giữ cánh tay nó mãi không chịu buông, có lúc nó giãy ra nhưng đều vô ích.

-Rảnh thật rồi! – Một tay đút túi quần, một tay cầm chắc tay nó, dáng người cao to có uy lực dường như áp chế tất cả.

-Anh…anh Kevin…tụi em không có…không có đâu ạ!!!

-…. – Không hề nói một câu nào, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng bọn họ, dường như muốn đâm thủng người họ.

-Chúng em…chúng em xin lỗi anh!!! – Mấy người đó sợ hãi nhìn Kevin, họ thật sự đã động phải tổ kiến lửa mất rồi.

- Chúng em có mắt như mù, xin anh tha lỗi!!!

- Cút!!! – Giọng nói lạnh băng ra lệnh khiến hết thảy những người xung quanh khiếp đảm còn mấy tên kia vì quá sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.

Còn với nó, sau khi nghe giọng nói đó thì mắt trợn tròn, cánh môi hơi mấp máy, lộ rõ ra sự ngạc nhiên tột độ nhưng may vẫn còn chiếc mặt nạ nên không ai có thể nhận thấy. Minh quay đầu xuống nhìn cô bé này, khuôn mặt vẫn thế nhưng lại dịu đi chút. Thật ra từ lúc nó rời khỏi sàn nhảy thì anh đã nhìn theo rồi, bởi không biết tại sao anh lai có một cảm giác rất lạ đối với người con gái này, một cảm giác quen thuộc, một thứ tình cảm mà anh đã vô tình đánh rơi mất. Đi được một chút thì anh nhìn thấy có mấy người ám theo nó, lúc đầu định lơ đi nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy nó bị mấy tên đó chặn lại thì hơi khó chịu và bản tính anh hùng nổi lên.

-Không sao chứ cô bé? – Nói thật anh dù lạnh lùng nhưng ở trước mặt cô bé này lại tỏ ra rất lễ độ, và lịch sự.

-…..- Nó không nói gì, đứng như trời trồng nhìn Minh….anh…anh hai…Chợt nó xúc động nhưng rồi cũng rất nhanh chóng thu vào, nhất quyết trước mặt người khác không được để lộ cảm xúc đặc biệt là với Minh, anh nó.

-Em sao à? – Minh nói, rồi lấy tay quơ quơ trước mặt nó, nhìn thấy ánh mắt kì lạ nó nhìn mình, anh hơi bối rối nhưng đặc biệt nó lại khiến anh có cảm giác quen thuộc, lúc anh cầm tay nó thì một dòng nước ấm chảy trong người…anh có cảm giác như đang cầm tay em gái anh vậy…đứa em gái mà anh yêu quý nhất.

-Cảm ơn anh! Chào! – nó nói xong liền đi luôn, nó không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, chỉ cần ở lại một chút nữa thôi thì nó sẽ òa khóc mà ôm chầm lấy anh mất.

Để lại Minh đứng ngây người ở đó…trên môi bất giác nở một nụ cười.

Nó đi được một đoạn liền chạy nhanh, không hiểu sao nó lại thiết kế quán rộng và to đến như vậy đi mãi mà không đến phòng thay đồ, đây là phòng nó thiết kế riêng cho Oanh, Vy và nó. Ngồi trước bàn trang điểm, nó cố gắng để mình bình tĩnh, nó không được phép khóc, dù chỉ là rơi một giọt nước mắt cũng không được…nó phải mạnh mẽ để trả thù. Và điều đó đã phần nào tự chấn an nó, từ lúc trở về nước nó đã không hề thấy hối hận, nó đã quyết mình phải làm được điều đó.

Bỏ chiếc mặt nạ đeo trên mặt ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo của mình trong gương, nó khẽ thở dài rồi lại trở lại vẻ lạnh lùng, đưa tay lấy những đồ trang điểm cần thiết, nó lại trở về dáng vẻ xấu xí ban đầu…

Chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì nó thấy điện thoại rung, cầm lên liền thấy tên của hắn đập thẳng vào mắt…Nó đã quên mất hắn khi đi thực hiện nguyện vọng của hai con bạn chết tiệt…Đưa điện thoại áp vào tai mình, nó định nói “alo” thì đã phải nuốt trở lại khi nghe giọng khủng bố của hắn.

-Này! Cậu đi đâu đấy, có biết tôi phải đi tìm cậu nãy giờ rồi không HẢ??? – Hắn nói thật to khiến nó nhíu mày đưa điện thoại ra xa. Mồm hắn to đến nỗi mấy người đứng xa nó cũng có thể nghe thấy rõ liền quay sang nhìn với vẻ mặt khó chịu.

-Mồm bé thôi! – Nó bực mình, nó ghét cái thể loại con trai mà cứ như bò giống vậy.

-Vậy cậu ở đâu? – Hắn biết mình nói to liền hạ giọng xuống.

-Tôi vẫn ở nhà vệ sinh mà! – Nó nói.

-Nói xạo! Tôi không thấy cậu ở đó?

-Bộ cậu vào nhà vệ sinh nữ à? – Nó nói xong khiến hắn đớ người, chết hắn lỡ mồm rồi…

Được một lúc lâu, hắn không có nghe thấy tín hiệu bên kia nữa, chết…mải nghĩ mà hắn không hề biết nó đã tắt máy từ lâu. Chợt cái “bốp” vào vai hắn, quay xuống thì liền nhìn thấy nó, hắn mặt nhăn mày nhó nhìn nó nói:

-Cậu ngủ trong đấy à? – Hắn nói, ánh mắt hiện lên tia đùa cợt.

-Ừ! Tôi ngủ, làm sao? – Nó nói hơi khó chịu.

-Đúng là người bất thường mà! – Hắn nói xong liền nở một nụ cười tươi rói sau đó cầm lấy tay nó đưa đi.