Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 4: Ám sát (4)




Chợt " Pằng " .......................

Một viên đạn không biết từ đâu bay tới xuyên thủng qua ô cửa kính tạo một vết nứt rồi bay với tốc độ thật nhanh nhắm thẳng vào tim của ông ta. Nó quay ra chiếc ô cửa nhìn thấy một chiếc ô cửa sổ đối diện với căn phòng này, một người đàn ông được chiếc mặt nạ màu xanh đậm che phủ hết khuôn mặt đang cầm cây súng trên tay. Nó nhìn thấy một ánh sáng màu đỏ gần đến trái tim của nó thì Oanh đã nhanh tay bắn một phát xuyên qua ô cửa kính một lần nữa và trúng thẳng vào cái tên vừa nãy chuẩn bị bắn nó.

Hắn ta đang chuẩn bị bóp cò súng thì máu phun ra từ trong miệng khiến nó và Oanh thấy ghê tởm vì đôi mắt của nó và Oanh rất đặc biệt có thể nhìn thấy mọi vật từ xa một cách rất rõ. (hai đứa nó và một người nữa đã có đôi mắt đặc biệt này từ hồi mới còn trong bụng mẹ .....hjhj) 

Nó quay sang Oanh gật đầu một cái thì cô như hiểu ra ý đinh của nó liền gọi cho một người, khi đầu dây bên kia bắt máy thì cô nói giọng thật lạnh lùng khiến người bên kia lạnh cả sống lưng:

- Biệt thự đối diện, xử lí hắn! - Cô nói.

- Rõ! - Người đàn ông bên kia mặc dù nghe cô nói không đủ như người bình thường sẽ khó hiểu nhưng với hắn ta đã được nó rèn cho bao nhiêu năm chỉ cần một tiếng xử cũng phải hiểu ý.

Còn bên chỗ nó thì sau khi ông ta bị bắn thì máu bắt đầu phun ra từ miệng ông ta. Ông ta thả tay xuống chợt nở nụ cười gian mãnh, nó cau mày rồi dí chặt đầu súng vào đầu ông ta hơn, gằn từng chữ một:

- Ai đứng sau ông? - Nó nói giọng ra lệnh.

- Hahahaaaaa....! - Ông ta mặc dù đã gần như sắp kiệt quệ vì phát đạn nhưng vẫn cố cười thật lớn khiến con cún con đi qua giật mình, con cú đang bay thì đâm đầu vào cột điện. (bị đứt dây thần kinh mọi người ạ)

- Nói! - Nó nói giọng lạnh tanh.

- Một...con nít...ranh...như mày....lại muốn..... dò hỏi tao ư? Đừng hòng! Mau ....giết tao ....đi! - Ông ta nói có phần ngắt quãng, máu từ trên miệng càng chảy ra nhiều hơn khiến miệng ông ta nhuốm đầy máu đỏ.

Nó rất ít khi tức giận nhưng lần này ông ta đã thật sai lầm khi dám nói những từ đó.  " Con nít ranh ư? " Hừ, thế thì đừng hòng mà chết trong yên bình. Nó lấy từ trong túi trước đựng mặt nạ của Oanh một con dao sắc nhọn ở dưới tay cầm của con dao có khắc chữ " DEMON " giống biệt danh của nó ở thế giới ngầm.

Tay đung đưa con dao trước mặt ông ta khiến khuôn mặt của ông ta trở nên đã trắng do thiếu máu giờ lại càng trắng hơn. vì mất quá nhiều máu nên ông ta không thể nói gì được. Nó khẽ nhếch miệng đưa con dao chạm mặt ông ta, rạch một đường dài, tay còn lại giữ thật chặt hai tay ông ta không cho cử động. Nó liền nói giọng lạnh băng:

- Vậy thì tôi sẽ không khách khí! - Nó nói giọng lạnh nhưng thực sự thì nó thật khinh loại người này.

Rạch thật nhiều đường trên khuôn mặt ông ta, giờ thì ông ta chỉ biết kêu đau và khuôn mặt dường như đã nhuộm đầy máu đỏ. Mặc dù ông ta đã kiệt quệ, thân người đau đớn, viên đạn trong cơ thể dường như đang nhanh chóng phá hủy thân thể ông ta. Nó đứng dậy buwosc đi đến chỗ Oanh và vứt lại một câu:

- Hãy nhớ lấy tên DEMON! - Giọng nó lạnh lùng.

Khuôn mặt ông ta trắng bệch không lẽ ông ta đã động đến nữ hoàng của thế giới ngầm ư! Trời thật là sai lầm. Nhưng khi ông ta hối hận thì đã quá muộn, nó lấy chiếc súng bắn thẳng vào đầu ông ta. " Pằng"........

Máu trên đầu của ông ta lại một lần nữa chảy xuống, mắt ông ta mở thật to ra nhìn nó rồi nghiêng sang trái ghế sofa và chết không kịp nhắm mắt. Nó và Oanh nhìn ông ta khinh bỉ và thầm nghĩ " Loại người này chết không đáng tiếc, thật ghê tởm " . 

Nó và Oanh chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì chợt nghe thấy tiếng báo động, nó và Oanh ngửi thấy có cái mùi gì đó rất khét phát ra từ ngôi nhà. Quay sang nó, cô nói:

- Cháy rồi! - Giọng Oanh có phần hơi hốt hoảng.

Nó vẫn thản nhiên bước đến ô cửa sổ đã nứt do đạn bay qua khiến Oanh không khỏi ngạc nhiên và tò mò, không lẽ tất cả đều nằm trong dự đoán của nó. Mặc dù là bạn của nó suốt 13 năm trời nhưng cô vẫn không thể hiểu hết về nó. 

Bước tới cửa sổ Oanh nhìn thấy một chiếc máy bay đang ở trước mặt. Hóa ra tất cả đều đã nó dự đoán hết và tất cả đều đúng. Nó và Oanh nhảy ra khỏi cửa sổ đã được nó phá đi để tiện nhảy ra. Nhảy sang chiếc máy bay, chợt tên cầm lái quay sang cúi đầu kính cẩn chào tụi nó:

- Chào hai tỷ! - Giọng hắn ta nghiêm túc và rất lạnh lùng.

Nó gật đầu một cái rồi cùng Oanh bước đến chỗ ngồi sau máy bay. Nhìn qua của kính máy bay, ngôi biệt thự đang dần dần bốc cháy, nó cũng không biết tại sao ngôi biệt thự lại cháy vậy hình như là người đứng đằng sau ông ta đã làm. Chắc hẳn người đó rất muốn hãm hại nó nhưng đâu có dễ vậy chứ. Nó sẽ chờ xem người đó sẽ xuất hiện, sẽ làm gì và ra tay như thế nào đối với nó.

Oanh ngồi bên cạnh nó và những hành động như vậy đều thu vào tầm mắt của cô, cô cũng hiểu được nó đang nghĩ gì. Đã lâu như vậy rồi mà nó vẫn không thể quên được cái quá khứ đau lòng đó, cái quá khứ đã thay đổi hoàn toàn một cô bé luôn tươi vui lại trở thành một người lạnh lùng và thật tàn bạo. Thật sự dù luôn ở bên nó và luôn quan tâm đến nó nhưng cô vẫn không thể nào khiến nó cười hãy quên cái ký ức đó cả thôi thì cứ để nó tự mình quyết định vậy. Nhìn nó nhìn ra ngoài như vậy thật sự cô không khỏi xót xa, đâu có ai biết được nhìn nó rất lạnh lùng như thế nhưng sâu trong đôi mắt đang chứa một ngọn lửa thật buồn không thể nào dập tắt.