Giờ đã là quá muộn, bóng đêm như một bàn tay to lớn bao trùm
rồi đè lên cả thành phố. Sự yên tĩnh khiến cho lòng người được thanh thản rồi
chìm vào trong giấc ngủ bình yên. Thế nhưng riêng tại một nơi, tiếng nhạc xập
xình càng ngày trở nên to hơn, sôi động hơn. Tiếng nhạc đó hòa theo từng bước
nhảy của mỗi con người trong quán bar Wandering khiến cho cả bar dường như náo
động. Ánh sáng đủ màu từ những chiếc đèn laser,
moving head khiến cho không gian trở nên mờ mịt, huyền ảo.
Tại một góc bar, hai người con trai với khuôn mặt anh tuấn,
vóc dáng chuẩn thu hút tất cả ánh nhìn của từng đứa con gái trong bar. Nhưng điều khác biệt ở đây là
một người thì rất lạnh lùng, hàn khí trên người con trai đó khiến người ta cảm
thấy bức người, run sợ không dám đến gần. Người còn lại thì ung dung uống rượu,
bên tay trái ôm một cô gái nóng bỏng, ăn mặc thật sự quá hở hang. Khuôn mặt dù
có anh tuấn đi mấy của chàng trai này thì cũng không thể che dấu được vẻ cợt nhả,
vui đùa qua ánh mắt đen sâu thẳm.
Bất giác, Quốc Anh quay đầu hướng thẳng về phía sàn nhảy,
ánh mắt quét hết nơi đó, có thể thấy những gì đang xảy ra ở nơi đó đều thu vào
tầm mắt của Q. Anh.
Vy đứng trên sàn nhảy, từng bước nhảy của cô đều thực sự rất
lưu loát, quyến rũ đến mê người khiến cho bọn đàn ông đứng dưới đều nhìn không
chớp mắt. Chợt một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài mượt xõa xuống lưng bước lên đến
trước Vy, từng bước chân của cô gái đó như gắn nam châm vậy, đôi chân thon dài,
trắng nõn đi đôi guốc màu đen dậm xuống nền sàn đều thu hút ánh nhìn mọi người.
Cô gái đó từng bước chạm đến chiếc cột bóng loáng giữa sàn nhảy, khẽ đung đưa
người tạo thành một bước nhảy vô cùng quyến rũ khiến những người ở dưới nhìn
không dám chớp mắt họ sợ chỉ cần chớp mắt một lần thôi thì mỹ nhân trước mặt
này sẽ biến mất. (tg: @_@!)
Chợt đôi mắt của Q.Anh lập tức nheo lại, sao hôm nay lại có
một co gái nữa nhảy cùng Vy vậy. Anh không thể nào nhận ra được cô gái này vì
giờ đây cô gái đõ đã xoay lưng vê phía Q.Anh. Nếu như chỉ có mình Vy thì Q.Anh
không hề bận tâm vì anh thừa biết tính cách con bé này không bao giờ làm hay
nghe theo người khác và chỉ thích làm những gì mình muốn, rất bảo thủ. Nhưng
hôm nay thì lại khác bình thường bọn hắn ngoài thấy Vy đi một mình, thỉnh thoảng
đi cùng bọn hắn thì rất ít khi đi chơi cùng với đứa con gái nào.
Khẽ nhíu mày nhưng cũng có suy nghĩ gì nhiều Q.Anh lại tiếp
tục nhìn lên phía sàn nhảy. Cô gái xinh đẹp đó nhẹ nhàng lấy hai tay của mình
bám vào cột, ngửa đầu về phía sau lướt thành một vòng tròn rồi nháy mắt khiến
cho những thằng đàn ông ở đây đều chảy máu mũi, ánh mắt ánh lên những tia dị
thường. Quốc Anh trợn tròn mắt giật mình....trời ơi! Sao lại là cô ta? Cái đồ
sao chổi!...
Oanh thực hiện những bước nhảy thật điêu luyện và dứt khoát
có thể thấy Oanh có một kĩ năng nhảy rất giỏi. Khẽ lướt nhìn khắp quán bar rồi
ánh mắt lại chợt dừng lại tại một nơi góc bar mập mờ ánh sáng chiếu. Ánh mắt dừng
trên khuôn mặt của chàng trai giờ đây xanh mét. Oanh khẽ ngạc nhiên trong
lòng... Đồ con heo đó sao lại ở đây? Oanh khẽ cười nửa miệng cố gắng không để lộ
sự ngạc nhiên trên khuôn mặt sau đó tiếp tục nhưng bước nhảy của mình hòa cùng
với những bước nhảy của Vy.
..................................................
Tử Khiêm đau đớn vì bị nó đá rất mạnh vào bụng, chưa hề kịp
định hình cái gì thì ông ta cảm giác mình bị văng ra rất xa. Đưa tay lên ôm bụng
mặt tỏ vẻ đầy đau đớn, ông ta khẽ lướt mắt đầy sự phẫn nộ lên người nó còn nó
chẳng thèm quan tâm đến biểu hiện của ông ta, khuôn mặt lạnh tanh dường như có thể
giết ngay người trước mặt. Nó bước đi bình thản nhưng không phải là tiến gần đến
về phía Tử Khiêm mà đi thẳng đến phía những chiếc ghế ngay gần đó. Khẽ nhìn xuống
những mảnh sứ vỡ vụn, chất lỏng màu nâu chảy ra rất nhiều từ chiếc tách trà vỡ.
Khẽ nhếch môi, nó hướng mắt về phía Trần Tử Khiêm bây giờ
trên mặt ông ta hiện rõ lên vẻ đau đớn, khuôn mặt trắng bệch khiến nó cảm thấy
khinh thường ông ta. Đôi tay to đang ôm bụng của mình nửa nằm nửa ngồi giữa bể
bơi cách một lớp kính có hai con cá mập đang bơi ở dưới. Nó đứng dậy, lấy chiếc
khẩu sung trong túi ra rồi khẽ vuốt qua chúng. Trần Tử Khiêm khẽ nhíu mày,
không lẽ.... ông ta còn chưa kịp nghĩ xong xuôi đã nghe được giọng nói lạnh
băng của nó cất lên khiến ông ta run người:
- Nói! Con chip đâu? – Nó vừa nói vừa đưa khẩu súng lên
nhìn. Có thể nhìn thoáng qua đó là khẩu DBS098 mới được thế giới nghiên cứu chứ
chưa có sử dụng sao lại có trong tay nó vậy.
- Tại sao ta phải nói cho cô biết? – Ôn ta khẽ nhíu mày.
- Vậy là ko nói sao? – Nó ngước mắt lạnh băng nhìn ông ta.
- Ko! – Ông ta nói giọng chắc nịch định đứng lên thì nó đã
nhanh tay lấy súng bắn “Pằng” một phát vào chân của Tử Khiêm khiến ông ta kêu
lên đây đau đớn rồi ngã xuống.
- Mau nói con chip đâu? – Nó không thể nào mà kiềm chế được
nữa. Con chip đó thật sự rất quan trọng đối với nó, không có con chip thì những
gì liên quan đến thân phận của nó hay về lợi ích tập đoàn đều sẽ bị bại lộ và sụp
đổ. Nó không quan tâm đến việc tập đoàn ảnh hưởng nhiều đến mặt kinh tế thế giới
vì tập đoàn nó nắm chắc 60% kinh tế thị trường dù sao cũng có thể làm lại được
chứ nếu thân phận thật của nó thật sự bại lộ sẽ gây ảnh hưởng rất nhiều có khi
còn là mất mạng.
( sorry các bạn vì dạo này mình ko đăng truyện mấy, mong all vẫn ủng hộ truyện mình... c.ưn :))) :V :* )