Bước đi thật bình thản đến gần chỗ của Trần Tử Khiêm, đôi mắt
chợt lóe lên những tia lạnh lùng đến rợn người nhưng Trần Tử Khiêm không hề hay
biết, ông ta vẫn mải mê quan sát những con cá mập trong bể. Nó từ từ đặt tách
trà còn đang nóng xuống bàn sau, đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc nhìn sang Tử Khiêm rồi
ánh lên những tia nhìn khinh thường. Không ngờ sắp phải từ rã cuộc đời rồi mà
ông vẫn có thể bình thản như vậy, nó suy nghĩ, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt mặc
dù đã thu hồi tầm mắt về phía tách trà nóng.
Trần Tử Khiêm chợt thấy trong lòng có dự cảm xấu không khỏi
nhíu mày lại, khẽ đưa mắt sang nhìn người hầu bên cạnh. Nó đang đứng cạnh chiếc
bàn cảm nhận được ánh mắt của ông ta đang quan sát mình nhưng không hề có chút
cảm xúc nào, khuôn mặt xinh đẹp nhưng không hề lạnh lùng mà thay vào đó rất nhẹ
nhàng nhưng dường như trong lòng nó đang rất kiềm chế, hận không thể nhanh
chóng giết chết ông ta.
Ông ta lướt ánh mắt của mình lên khuôn mặt của nó nhưng không
hề có cảm xúc gì. Khẽ nhíu nhíu bên mày, ông ta cảm giác có gì đó rất lạ, dường
nhưu là một điều rất xấu qua cô gái này.
- Cô là người mới đến? – Ông ta nói, đôi mắt sắc bén, ánh
lên những tia nhìn lạnh lùng bắn về phía nó. Khuôn mặt nghiêm nghị, có thể nói
khuôn mặt không hề có lấy một nếp nhăn nào do tuổi tác gây nên. Nhìn qua cũng
có thể thấy ông ta ngày xưa rất đẹp.
- Vâng! – Nó trả lời chắc nịch sau khi cảm nhận được sự nguy
hiểm trong giọng nói lạnh lùng của ông ta.
Tử Khiêm không nói gì, đôi mắt vẫn quan sát khuôn mặt nó khẽ
nhíu nhíu mày nhưng cũng không hề muốn nhìn thêm một chút nào nữa, cũng chỉ là
một cô gái hầu thôi mà. Nhưng ông ta lại không hề để ý rằng lúc nó bước chân đi
hướng ra phía cửa ra vào, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, hàn khí trên người nó dường
như được tỏa ra nhiều hơn mức bình thường.
Trần Tử Khiêm đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy tách trà, động tác rất
bình thản mà khuôn mặt cũng thoải mái, không hề nghi ngờ bất kì chuyện gì như vừa
nãy. Tách trà vừa đưa đến miệng liền dừng hẳn lại sau đó ông ta nhẹ nhàng ngửi
hương thơm của tách trà. Có gì đó rất lạ!
Bình thường Trần Tử Khiêm hay uống loại trà hảo hạng
này nên rất quen với mùi vị của nó, nó
gây cho ông ta cảm giác thanh tĩnh, mát dịu, chỉ cần ngửi hay nhấp một ngụm trà
là có thể thấy ngay hương vị đặc biệt của nó. Nhưng quả nhiên hôm nay tách trà
có gì đó rất khác thường. Tách trà này khác biệt so với các ngày khác mặc dù hương
thơm của trà vẫn giống như cũ đối với người khác là bình thường nhưng đối với
Trần Tử Khiêm thì quả nhiên là bất thường. Ông ta có một chiếc mũi rất nhạy đặc
biệt với những thứ ông ta thường thưởng thức. Khẽ đưa tách trà lên mũi ngửi
hương thơm của trà quả nhiên nó rất khác, Trần
Tử Khiêm suy nghĩ rất nhanh liền
đưa ra kết luận... trà có độc.
Nhíu mày một cái ông ta hất mạnh tách trà xuống tạo nên âm
thanh nghe rất khó chịu. “Choang”, âm thanh rất to dường như có thể cảm nhận được
rằng lực ném tách trà đó xuống đất rất mạnh. Nó chuẩn bị bước ra khỏi phòng liền
sững lại khi nghe thấy tiếng đổ vỡ đó. Hừ! Không lẽ ông ta đã nhận ra. Cảm giác
từ đằng sau gáy lành lạnh, một thứ gì đó đang áp chặt vào cổ, nó khẽ liếc mắt
nhìn, một khẩu súng đang được dí vào gáy nó. Khẽ nhếch môi một cái, sự lạnh
lùng dường như bao quanh người nó, hàn khí tỏa ra nhiều đến mức khiến Trần Tử
Khiêm từ đằng sau không khỏi lạnh sống lưng. Đôi mắt nó giờ đây âm u đến mức có
thể giết người bằng ánh mắt.
Trần Tử Khiêm cảm thấy mình chợt run rẩy trước cô gái này liền
nhanh chóng thay đổi lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Dí sát súng vào cổ nó hơn nữa,
ông ta liền cất giọng nói lạnh lùng của mình lên:
- Cô là ai? – Trần Tử Khiêm lạnh lùng hỏi nó, đôi mắt ánh lên
tia khinh thường.
- Ha... Không ngờ Trần Tử Khiêm ông lại run rẩy trước tôi? –
Nó cất giọng mỉa mai của mình lên khi nhìn thấy dáng vẻ run rẩy và lo lắng của
ông ta lúc nãy.
- Cô....! Nói đi cô là ai? – Ông ta không khỏi tức giận trước
thái độ bình thản và mỉa mai của nó.
Nó chợt thu hồi vẻ mặt bình thản của mình lại, đôi mắt ánh
lên những tia máu đỏ muốn giết người. Nó liền đưa chân đá vào đầu gối của Tử
Khiêm khiến ông ta đau đớn ngã khụy xuống đất. Cùng lúc Tử Khiêm muốn bấm vào
cò súng thì nó đã nhanh hơn lấy chân đá vào tay ông ta khiến khẩu súng bay ra
khỏi tay. Mạnh chân đá vào người Tử Khiêm khiến ông ta nằm xuống đất, nó cúi
người xuống, cất giọng nói lạnh lùng của mình:
- Con chip đâu? – Nó dẫm chân vào bụng béo của Tử Khiêm khiến
ông ta đau đớn kêu lên một tiếng. Việc nó đến đây không chỉ là giết chết Trần Tử Khiêm mà còn muốn lấy một con chip đặc biệt.
- Không biết! – Trần Tử Khiêm cất giọng nói nghiêm nghị của
mình, ông làm sao có thể thua một con bé nhãi danh này được.
- Không biết? – Nó hỏi, đôi mắt giờ đây trở nên âm u hơn bao
giờ hết. – Được!.... – Nói xong nó liền túm lấy cổ áo ông ta dựng dậy rồi đá
ông ta một cái thật đau.