Lúc Du trúc Liệt tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, khẽ vuốt hai má sưng phù, trong lòng đầy tức giận: “Chết tiệt!” Dám đánh bổn hoàng thượng, đúng là không muốn sống nữa.
“Đáng chết cái gì? Không phải chính ngươi tự tìm sao?” thanh âm lạnh lùng không mang cảm tình truyền đến tai Du Trúc Liệt, khiến hắn một trận kích động.
“Lãnh Quân?!” Du Trúc Liệt vội bò xuống giường, đến bên người Lãnh Quân, “Thật tốt quá, cuối cùng gặp ngươi.”
“Ngươi tới làm gì?” Lãnh Quân nhíu mày nhẹ nhàng li khai cánh tay đặt trên vai mình.
Hành động của Lãnh Quân khiến Du Trúc Liệt không khỏi thương tâm, hắn cúi đầu.
“Ngươi, ngươi chán ghét nhìn ta?”
Lãnh Quân thảnh thơi uống ngụm trà, khinh bỉ nhìn hắn: “Đúng vậy.”
“Vì sao?” Đáng giận, hắn vất vả lắm mới đến được đây, bỏ lại mọi chuyện trong triều, chỉ vì mong được gặp y! Vì cái gì y luôn đối với ta lãnh đạm? “Lãnh Quân, ta, ta rất thích ngươi......”
“Ta biết.” Lãnh Quân thản nhiên nói, “Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi.”
“Không, ta là hoàng đế, ngươi phải ở bên ta, ngươi không có quyền cự tuyệt.”
“Nga?” Du Trúc Liệt nhíu nhíu mày kiếm, “Ha hả, tiểu hoàng đế, hiểu được dùng thân phận để áp người?”
“Ta, tóm lại Lãnh Quân ngươi là của ta.” Du Trúc Liệt nắm chặt nắm tay, kiên định nhìn y.
“Nga.” Lãnh Quân đột nhiên đứng dậy, duỗi tay kéo hắn vào trong ngực, “Tiểu hoàng đế, xem ra có một số việc ngươi còn chưa rõ ràng, ngươi nghĩ rằng Lãnh Quân ta sợ ngươi sao? Ha hả, đừng nói là ngươi, dù là tiên hoàng cũng không thể động đến một sợi lông của ta, hơn nữa bản thân ta cảm thấy, ngươi......” Lãnh Quân đột nhiên cắn lên bờ môi của hắn, “Một chút cũng không giống hoàng đế, ngươi căn bản không xứng với vị trí kia, ngươi chẳng qua là thiên tài dụng binh thôi, đến việc trị quốc tiên hoàng đã sớm làm tốt rồi nên ngươi căn bản không cần cố sức, điều duy nhất khiến người ta chịu phục tùng ngươi là vì ngươi có huyết thống vương tộc......”
“A! Không...... Không được nói......” Du Trúc Liệt theo bản năng che lổ tai, lại bị Lãnh Quân trong nháy mắt kéo hạ.
“Ta nói đúng chứ? Ngươi muốn chạy trốn? Ngươi vẫn luôn được người nâng niu trong tay, đương nhiên không biết sự thật tàn khốc, ngươi không đủ hận, cũng rất đơn thuần, một ngày nào đó sẽ bị tổn thương, ngươi nói muốn vĩnh viễn bên cạnh ta, vậy ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không. Ta là nam nhân, muốn thành gia lập thất, chẳng lẽ ngươi muốn ta cũng phải biến thái yêu nam nhân? Ta sẽ bên cạnh ngươi với thân phận gì?” Lãnh Quân giữ chặt hai tay của hắn, mạnh mẽ áp đảo hắn, “Thân phận Tể tướng vẫn là nam sủng? Đúng vậy, nếu ta hạ được sơn trại này sẽ đạt được một chút tín nhiệm của quần thần, nhưng là...... Không đáng kể.”
“Lãnh, Lãnh...... Quân, không chỉ nói......” Du Trúc Liệt cố nén nước mắt, rốt cuộc nhịn không được chảy xuống, “Van cầu ngươi......” Tới bây giờ cũng chưa ai nói với hắn như thế, hắn vốn đơn thuần nghĩ đem y ở bên cạnh mình, chính là không nghĩ như vậy, hoàng hậu cũng nói qua, hắn căn bản không thích hợp làm hoàng đế, nhưng vì cái gì tiên hoàng lại chọn hắn? Vì cái gì các ca ca đều đào tẩu ngôi vị hoàng đế kì quái này, chỉ có hắn liều mạng nghĩ muốn nó, không phải đều vì Lãnh Quân sao?
Những điều Lãnh Quân nói hoàn toàn là sự thật, chỉ là hắn không dám đối mặt, vì sao phụ vương không nói với hắn?
“Sao vậy? Hiểu chưa?” Nhìn thấy nước mắt của hắn, Lãnh Quân trong mắt hiện lên một tia bất đồng, nhanh đến ngay cả chính mình cũng không phát hiện, “Đứng lên!”
“Ách?” Du Trúc Liệt mở to mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
“Đứng lên, tối hôm qua ta đã dùng bồ câu đưa tin bảo người chuẩn bị khoái mã, ngươi lập tức trở về cho ta.” Hắn ở đây chỉ thêm vướng tay vướng chân.
“Không cần!” Du Trúc Liệt lập tức lắc đầu, “Ta không về, ta phải ở bên cạnh ngươi.”
Lãnh Quân sắc mặt khẽ biến, một phen kéo áo hắn: “Ngươi thật là, nói với ngươi nhiều thế, đều là vô ích sao?” Mẹ nó, cho tới giờ y cũng chưa từng cùng người khác tốn nhiều khí lực như thế, vậy mà chỉ đổi lấy một câu “Không cần” của hắn?!
“Ngươi cho ta ở đây đi! Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không phá hỏng kế hoạch của ngươi!” Du Trúc Liệt cầu xin nói.
“Không được! Ngươi thật vướng bận.”
“Ta sẽ không.”
“Ngươi không có võ công.” Thật sự là hồ đồ ngu xuẩn.
“Ta sẽ không phiền toái ngươi, ngươi có thể mặc kệ ta, tóm lại chỉ cần cho ta nhìn ngươi là tốt rồi.”
Lãnh Quân có chút tức giận bỏ hắn ra: “Tùy ngươi, bất quá, nếu ngươi gặp nguy hiểm, đừng mơ ta tới cứu ngươi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Si ngốc nhìn về hướng Lãnh Quân ly khai, Du Trúc Liệt thật không hiểu nên thế nào cho phải, hắn đáng ghét thế sao? Chẳng qua là muốn ở bên cạnh y mà thôi, như vậy cũng không được sao!?
Lãnh Quân......
........................................................................
Ban đêm, Du Trúc Liệt say ngủ, trong mộng tất cả đều là Lãnh Quân, chỉ toàn hình ảnh khiến người thương tâm. Hắn mộng Lãnh Quân chán ghét nhìn hắn, rồi yêu một cái nữ nhân xinh đẹp kiều diễm......
“Không...... Không cần...... A!!” Đột nhiên mở mắt, “Hô, nguyên lai là mộng! Ân??” Đang lúc Du Trúc Liệt thở dài nhẹ nhõm, một đạo ngân quang hướng hắn phóng tới.
“Ngươi, ngươi là ai?”
“Hoàng đế bệ hạ!” Người bịt mặt thanh âm thấp trầm vang lên, “Ta là đến lấy mạng ngươi.”
“A?” Ai? Là ai muốn mạng hắn?
Không đợi Du Trúc Liệt nghĩ lại, người nọ liền cầm kiếm hướng hắn đâm tới, Du Trúc Liệt thấy tình thế không ổn, vội vứt chăn che mắt hắc y nhân, chính mình xoay người xuống giường, nhanh chóng hướng phía cửa.
“Đáng chết, ngươi cho có thể thoát được?”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Hừ!” Người bịt mặt lập tức giơ kiếm đặt trước mặt hắn, “Chịu chết đi!”
“A!”
Lãnh quân từ trước đến nay có tính khiết phích, bởi vậy từ khi vào sơn trại, y không hề ngủ trong phòng, bởi nơi đó có người ngủ qua, y thà rằng ngủ bên ngoài. Nhưng tối nay, không biết vì sao, mãi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng hét thảm, khiến y nhanh chóng nhằm hướng Du Trúc Liệt chạy đến......
“Du Trúc Liệt!” Lãnh Quân không nghĩ tới khi y vào phòng lại chứng kiến một màn nguy hiểm, thoáng thấy Hắc y nhân giơ kiếm chuẩn bị lấy thủ cấp Du Trúc Liệt, “Đáng chết!” Lãnh Quân mắng một tiếng liền cùng Hắc y nhân quyết chiến.
“Ngô......” Hắc y nhân tựa hồ không nghĩ tới Lãnh Quân lại có công phu cao thế, nên khi trúng một chưởng liền trở mình đào tẩu.
“Du, Du Trúc Liệt......” Lãnh Quân chậm rãi tới gần Du Trúc Liệt đang té xỉu trên đất, “Uy!” Y ôn nhu ôm lấy hắn, nhìn thấy cánh tay bị thương của hắn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, “Uy, nhanh tỉnh lại cho ta.”
“Ân! Nga, đau, đau......” Du Trúc Liệt khuôn mặt đau đớn vặn vẹo, “Lãnh Quân?” Hô...... Nguyên lai là y cứu mình, hắn còn tưởng mình sẽ chết chứ!
“Đứng lên!” Lãnh Quân thô lỗ buông ra hắn, “Ngồi vào nơi đó.” Y chỉ chỉ ghế dựa, chính mình lại đi ra ngoài, “Chờ ta.”
“Nga.” Ngơ ngác lên tiếng, theo bản năng nhìn cánh tay bị thương của mình, may mắn miệng vết thương không sâu, bởi vì hắn may mắn né được chiêu trí mạng, nếu không, hắn hiện tại đã ra người thiên cổ, bất quá rốt cuộc là ai muốn hắn đi vào tử địa? Ở trong triều có ai đối hắn bất mãn? Không phải là Võ Phi chứ? Không có khả năng, tuy rằng so với người khác gian trá, nhưng tuyệt đối sẽ không giết vua.
Vậy là ai?
Vẫn mãi mê suy nghĩ, Lãnh Quân đã trở lại, trong tay mang ít thảo dược cùng băng gạc, ngay cả Võ Đạt cũng đến.
“Hoàng Thượng!” Võ Đạt nhanh chóng vọt tới bên người Du Trúc Liệt, “Đều do ta không tốt, không hảo hảo bảo hộ Hoàng Thượng.” Trời ạ! Hắn thế nhưng để người bị thương, thật sự là......
“Võ Đạt, ta không sao đích, ngô......”
“Nhẫn chút.” Lãnh Quân đang băng bó lạnh lùng hạ lệnh.
“Lãnh Quân, cám ơn ngươi!”
Lời hắn nói khiến Lãnh Quân thoáng ngừng động tác, lập tức hung hăng kéo căng, đem băng gạc quấn chặt khiến Du Trúc Liệt một thân mồ hôi lạnh: “Sớm kêu ngươi trở về, ngươi không nghe.”
Du Trúc Liệt cúi đầu, “Có lẽ, nếu ta trở về, trên đường đã sớm bị giết.”
“Cái gì?” Lãnh quân khó hiểu.
“Không có gì.”
“Hoàng Thượng, có phải hay không......”
“Người nọ là tới giết ngươi?” Lãnh Quân lạnh lùng hỏi.
“Ta......” Hắn không muốn liên lụy Lãnh Quân.
“Tốt lắm, ngủ đi.” Một phen ôm lấy hắn, thô lỗ đưa đến đầu giường, “Ngủ!”
“Ngươi cứu ta sao không nhẹ tay chút?” Du Trúc Liệt thấp giọng lầu bầu.
“Võ Đạt, ngươi cũng ngủ đi!” Lãnh Quân giống như đầu lĩnh hạ lệnh.
“Ân.” Võ Đạt lo lắng nhìn thoáng qua Du Trúc Liệt liền lui ra ngoài.
Mà Lãnh Quân thô lỗ đem hắn đến cửa, sau đó liền rời khỏi.
........................................................................
“Chết tiệt, ngươi cư nhiên lại thất bại?” Âu Ứng Hữu tức giận vỗ bàn, “Không ngờ tử sĩ Thượng thư đại nhân dưỡng lại như thế.”
“Âu đại nhân, ta cũng không nghĩ tới Lãnh Quân võ công lợi hại như thế.”
“Hừ! Tìm cớ, Lãnh Quân sao có thể có võ công?” Âu Ứng Hữu không tin bĩu môi.
“Âu đại nhân, ta nói chính là sự thật, Lãnh Quân kia võ công vô cùng bí hiểm a! Hơn nữa, Âu đại nhân......” Hắc y nhân cao lớn châm chọc nói, “Thượng Thư đại nhân muốn giết cũng không phải là Hoàng Đế bệ hạ, mà là Lãnh Quân.”
“Hừ! Vậy ngươi nếu là tử sĩ của Thượng Thư đại nhân, sao phải nghe lời ta?” Âu Ứng Hữu tươi cười gian xảo.
“Hừ! Tử sĩ, quá đề cao ta rồi, chẳng qua là Thượng Thư đại nhân dưỡng một ít sát thủ thôi, gì mà tử sĩ, lão gia khỏa kia sao có thể dưỡng ra thứ vũ khí gì tốt chứ?” Hắc y nhân trào phúng cười nói, “Âu đại nhân, chỉ cần ngươi có thể cho ta ưu đãi, ta nhất định giúp ngươi, còn có huynh đệ của ta nữa.”
“Nga!?”
“Âu đại nhân, điều kiện của chúng ta chúng không quá phận, ngươi cũng biết? Kỳ thật chúng ta chẳng qua là giết người phóng hỏa một ít nên bị Hoàng Thượng truy nã, là tên Thượng Thư gian trá kia thấy chúng ta hảo lợi dụng nên thu lưu, mà hắn cho tới bây giờ cũng không xem chúng ta như người, khi cần thì nhượng chúng ta giết người cho hắn, mà cuối cùng bị oan ức vẫn là chúng ta, chúng ta đã sớm hận hắn tận xương, cho nên chỉ cần ngươi cho chúng ta cuộc sống tốt, chúng ta liền toàn lực trợ giúp ngươi.”
“Ha ha ha...... Hảo hảo hảo, ngươi cứ yên tâm, chờ ta giết cẩu hoàng đế kia, báo diệt môn chi cừu, nhất định cho các ngươi ngày lành.” Mới là lạ!
“Hảo!” Hắc y nhân vừa nghe lập tức toàn lực quy phục hắn, “Chính là ngài vì sao muốn giết hoàng đế, cái gì diệt môn chi cừu?”
Âu Ứng Hữu cười khẽ: “Ngươi có biết mười lăm năm trước Âu Ngôn Âu Thừa tướng cả nhà bị tịch thu gia sản?”
“Âu Thừa tướng? Nga...... Cái kia tham quan...... A, thực xin lỗi.”
“Hừ, cái gì tham quan, căn bản là Thuận hoàng đế kia ngu ngốc, tin lời gièm pha, mới làm cho ta cả nhà...... Bất quá may mắn lúc ấy ta không ở nhà, nếu không chỉ sợ ngay cả ta cũng......” Âu Ứng hữu bi phẫn một quyền đấm lên bàn, “Ta muốn báo thù, tuy rằng không thể giết Thuận hoàng đế, nhưng phụ trái tử hoàn (cha làm con chịu), ta phải khiến Du trúc Liệt không chỗ chôn thây.”
“Ân, ta nhất định toàn lực ứng phó.”
“Chính là lần này ngươi thất bại.”
Hắc y nhân gợi lên một mạt cười lạnh: “Âu đại nhân xin yên tâm, chúng ta làm việc chưa từng thất thủ, hoàng đế kia chết chắc rồi.”
Âu Ứng Hữu vừa nghe, liền nghi hoặc: “Sao nói vậy?”
“Âu đại nhân, người xem.” Hắc y nhân đem kiếm của mình đặt trước mặt Âu Ứng Hữu.
“Đây là......” Chuôi kiếm nhiễm đầy tử (tím) huyết...... “Trên thân kiếm có độc?”
“Đúng vậy! Đây là một loại kịch độc vô sắc vô vị, người trúng ngay từ đầu căn bản nhìn không ra bất đồng, nhiều nhất đau đầu, tim đập nhanh mà thôi, bất quá một khi độc phát......” Hắc y nhân trong mắt tràn ngập ác độc, “Sẽ không thể vãn hồi.”
“Phải không?” Âu Ứng Hữu cười bảo, “Hảo, hảo, ngươi làm tốt lắm.”
“Ha ha ha......” Âu Ứng Hữu chụp lấy bờ vai của hắn, “Ha ha ha...... Chỉ cần hoàng đế kia vừa chết, ta này hữu Thừa tướng lập tức có thể đưa một tên vô dụng lên ngôi hoàng đế.” Dù sao Thuận hoàng đế kia còn nhiều nhi tẻ bất tài mà, đến lúc đó ngay cả Lãnh Quân cũng là của hắn.
Ha ha ha......
Khi người nào đó đang mộng tưởng hảo huyền, Lãnh Quân bên kia lại không biết tiểu hoàng đế của y đã trúng kịch độc......