Từ sau khi Du Trúc Liệt tỉnh lại, Lãnh Quân liền không nói hai lời dọn khỏi hoàng cung. Càng khiến Du Trúc Liệt đau đầu là thái độ của y vẫn lạnh lùng như xưa, một chút cũng không thay đổi. Có đôi khi Du Trúc Liệt thật hoài nghi lúc y nói yêu mình, có phải hay không mình đang nằm mơ.
Ghê tởm hơn là cái tên Tang Địch Hằng kia cư nhiên nghênh ngang đến trụ nhà Lãnh Quân, bất quá may mắn Lãnh Quân cự tuyệt, nhưng là tên kia lại muốn vào cung, ngại tên kia là khách nhân hắn không tiện cự tuyệt, thế là liền bắt đầu một hồi giằng co.
Nhớ tới cảm giác Lãnh Quân ôm chặt mình lúc bị trúng độc nửa năm trước, hắn cảm thấy hảo hạnh phúc, khi đó, hắn mới chính thức cảm nhận được nội tâm Lãnh Quân, hắn sợ hãi!
“Lãnh Quân......”
“Chuyện gì?”
“A!” thanh âm Lãnh Quân đột nhiên xuất hiện sau lưng, khiến Du Trúc Liệt một hồi kinh hách, “Ngươi, ngươi từ đâu ra?”
“Sao vậy? Ngươi không thích nhìn ta?” Lãnh Quân im lặng ngồi xuống bàn, đôi mắt không ngừng ở trên người Du Trúc Liệt chạy loạn, “Hôm nay khí sắc không tồi.” Sắc mặt hắn đã không còn tái nhợt như ngày đầu mới tỉnh, đôi môi cũng hồng nhuận lên nhiều, thật đúng là câu nhân.
Lãnh Quân bỗng nhiên kéo hắn một phen: “Vì sao ngươi lại là hoàng đế?” Vì sao hắn không chỉ thuộc về một mình y?
“Di?”
“Ngươi thích làm hoàng đế?” vấn đề của Lãnh Quân thật khiến Du Trúc Liệt mạc danh kỳ diệu.
“Ta, ta không biết, ta chỉ muốn cùng một chỗ với ngươi.” Kỳ thật làm hoàng đế bất quá chỉ vì Lãnh Quân, mà hiện tại cũng chẳng được thuận lợi, ngược lại suy sụp liên tục. Nói thật, hắn cũng rất chán ghét ngôi vị này, nhưng đây là do phụ thân tân tân khổ khổ thống trị thiên hạ mà nên, hắn cũng không thể nói bỏ là bỏ.
“Phải không? Nói vậy ngươi không muốn làm hoàng đế?”
“Kỳ thật, làm hoàng đế là vì Lãnh Quân, hơn nữa hoàng đế mệt mỏi quá, rất mệt mỏi...... Lãnh quân, ngươi có biết? Quá khứ ta thường xuyên khóc một mình, ta...... Ngô......” Nhất thời, tất cả ngôn ngữ đều bị Lãnh Quân nuốt vào trong miệng.
Lãnh Quân điên cuồng nhấm nháp hương vị ngọt ngào của Du Trúc Liệt, thật cẩn thận ôm hắn như trân bảo.
“Ân......” Vừa dứt nụ hôn say đắm, Du Trúc Liệt toàn thân đã muốn hư nhuyễn, “Lãnh Quân.” Hắn hôn ta, hôn ta da! Du Trúc Liệt hưng phấn nghĩ, thần tình đỏ bừng xem xét Lãnh Quân.
Cho dù trong lòng vẫn lưu luyến ấy, Lãnh Quân cũng không biểu hiện ra ngoài, y chính là lạnh lùng hỏi: “Ngươi thích làm hoàng đế?”
“Không thích, ta chỉ vì Lãnh Quân.” Du Trúc Liệt mỉm cười ngọt ngào, bộ dáng thiên chân vô tà, khiến Lãnh Quân không khỏi thở dài.
Hắn đích xác không thích hợp ngôi vị hoàng đế! Từ lần đầu nhìn thấy hắn, y liền khẳng định như thế.
“Ngươi yêu ta sao?”
“Di?” Du Trúc Liệt vừa nghe, không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, quái dị nhìn y, “Ngươi, ngươi nói gì?” Lãnh Quân thế nhưng cũng hỏi hắn loại vấn đề này, có phải nghe lầm hay không.
“Ngươi không có nghe sai, ta hỏi ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn yêu ta sao? Dù ta có thể sẽ làm chuyện ngươi không thể tha thứ?”
“Ân, hơn nữa Lãnh Quân làm chuyện gì nhất định cũng có nguyên nhân.”
Lãnh Quân không nói gì ôm hắn vào ngực.
“Lãnh Quân?” Hắn sao cảm thấy Lãnh Quân gần đây rất lạ?
“Đừng nói, hôm nay, ta muốn ngươi, được không?” Không đợi đối phương đồng ý, tay Lãnh Quân đã khẩn cấp tham nhập nội y hắn, lập tức gạt bỏ xiêm y Du Trúc Liệt, “Thân thể của ngươi...... Đẹp quá!” Tất cả là của y, bảo vật của y.
“Ân...... Lãnh...... Lãnh Quân......” Ách! Tuy nói hắn rất thích, chính là cũng quá đột ngột đi!?
“Ngoan, đừng sợ...... Lần đầu tiên đau một chút, bất quá rất nhanh sẽ không đau nữa.” Lãnh Quân điên cuồng trên thân thể xinh đẹp của Du Trúc Liệt lưu lại ấn ký.
Kia xúc cảm mềm mại so với tưởng tượng càng khiến y trầm mê, giờ phút này y rốt cuộc không còn cố kỵ cái gì huynh đệ loạn luân, y muốn hắn.
“Ân...... A a...... Lãnh Quân...... Ta nóng quá......” Không xong, thân thể dần mất khống chế, nhiệt độ cũng chậm rãi tăng cao...... “Lãnh Quân......”
“Ngoan, ta muốn vào!” Nói xong, Lãnh Quân cuối cùng nhịn không được dục hỏa động thân tiến vào......
“Oa a ─── oa a ── oa a ───” ai nói không đau, căn bản là đau muốn chết!
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết truyền khắp cả hoàng cung, hoa hướng thiên tế, Lãnh Quân lập tức thề trong lòng ── sau này bất luận dục hỏa mãnh liệt như thế nào, hắn tuyệt không tái bính Du Trúc Liệt dù chỉ một chút!!
hoa hướng thiên tế: giống ngửa mặt nhìn trời
Bởi vì, thật sự rất mất mặt!
Thật không hiểu sao hắn có thể kêu khó nghe lại vang như vậy, cái loại tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết này, thật khiến người ta không dám khen tặng, quá mất mặt mà, nếu mỗi lần hắn đều kêu như thế, y thật không dám gặp người.
Nhưng vấn đề hiện tại là sau tiếng kêu ghê tởn của Du Trúc Liệt, y *** cũng không có nửa điểm giảm bớt, y đối với thân thể hắn trình độ mê luyến đã vượt xa phạm vi tưởng tượng của chính mình.
Cho nên, rơi vào đường cùng, Lãnh Quân chỉ có thể nhẫn nhịn một đêm tiếng trư kêu!!
........................................................................
“Nga? Ngươi muốn làm hoàng đế?” Nam nhân tóc đen hỗn độn hơi hơi khuynh đầu nheo lại mắt hướng nam nhân tuấn mỹ bên kia.
“Hừ!” Lãnh Quân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn, “Đúng vậy, Đỉnh Thịnh hoàng triều cần thay đổi triều đại.” Y muốn tiểu hoàng đế chỉ thuộc về mình y.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi?”Nam nhân này thực thông minh, muốn hủy diệt Đỉnh Thịnh hoàng triều mà tìm tới hắn, còn nói gì chỉ cần hắn đáp ứng, y sẽ làm theo yêu cầu của hắn, điều kiện này đích xác khiến hắn tâm động không thôi, nhưng là...... “Hoàng đế kia thích ngươi.”
“Ta biết.”
“Vậy ngươi vì sao muốn làm phản? Như thế sẽ khiến tiểu hoàng đế kia tổn thương.” Hắn cũng không tin Lãnh Quân lại lạnh lùng như thế, hơn nữa hắn cũng rất đồng tình với tiểu hoàng đế đáng yêu kia.
Lãnh Quân lộ ra nụ cười khinh miệt: “Hắn là nam nhân, ta không thể nhận.”
“Nga?” Tang Địch Hằng nhíu mi, tựa hồ đối lời y nói tràn ngập hoài nghi.
“Ngươi có đáp ứng hay không? Ta muốn mười vạn binh mã.” Hắn đã tính toán tất cả, Du Trúc Liệt tuyệt đối không có đường sống.
“Hảo, ta đáp ứng, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải làm tù binh một năm của ta.” Rồi mới xem hắn như trân bảo đưa vào “Bảo Ngọc lâu”.
“Không thành vấn đề.” Chỉ cần có thể hủy diệt Đỉnh Thịnh hoàng triều, y cái gì cũng nguyện ý làm. “Nhưng ngươi phải giữ chữ tín.”
“Đó là đương nhiên.” Tang Địch Hằng dừng một chút, “Ngươi thật muốn làm hoàng đế?” Hắn không tin Lãnh Quân là loại người vì danh lợi mà không từ thủ đoạn.
Lãnh quân lạnh lùng liếc hắn: “Đúng vậy.”
“Hảo, ta sẽ thỏa mãn ngươi, chỉ cần ngươi tuân thủ ước định, ta nhất định thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, đến nỗi cái tiểu hoàng đế kia......”
“Thả hắn đi.”
“Vì sao?” Tang Địch Hằng kỳ quái nhìn y, “Ngươi không biết diệt cỏ phải diệt tận gốc sao? Hắn tuy còn nhỏ, nhưng lại là thiên tài binh pháp, vạn nhất ngày nào đó hắn khởi binh trả thù, ngươi liền xong đời.” Hắn cũng không cho phép tác phẩm nghệ thuật của hắn bị hư hại gì, cho nên......
“Hừ, hắn, không có cơ hội xoay chuyển đâu.” Lãnh Quân lạnh lùng trả lời.
“Xem ra ngươi rất nắm chắc.”
“Ta có thể làm tù binh một năm của ngươi, nhưng một năm sau, ngươi phải để ta tự do, không hề dây dưa.”
Lời y nói khiến Tang Địch Hằng có chút kỳ quái: “Ta thích ngươi, ngươi biết không? Cho nên ta sẽ khiến ngươi yêu thượng ta, bởi vậy, chỉ sợ đến lúc đó người muốn dây dưa không phải là ta!” Mỗi bảo vật của hắn đều ra điều kiện như thế, ngay từ đầu thề chết không theo, đến cuối cùng, ha ha, còn không phải nguyện ý vì hắn mà chết sao.
Lãnh Quân cười khẽ: “Không có khả năng!”
“Vì sao?” Tang Địch Hằng nảy sinh ác độc nhìn y, “Chẳng lẽ ngươi có ý trung nhân?”
“Đúng vậy.” Lãnh Quân thành thật nói, “Một người ta yêu đời đời kiếp kiếp, vì hắn, ta có thể làm tất cả, cho nên ngươi căn bản không có cơ hội.”
“Nàng, nhất định thực hoàn mỹ.” Bởi vì trong mắt hắn, Lãnh Quân đã là rất hoàn mỹ, mà người Lãnh Quân nhất định càng thêm hoàn mỹ, “Nhưng ta nói ngươi biết, ta so với nàng tốt hơn.”
“......”
“Hảo, ta đáp ứng ngươi, nếu một năm sau, ngươi vẫn không thể yêu ta, ta đây để ngươi trở lại bên người đó.” Nhưng là tuyệt đối không có khả năng, tất cả các trân quý phẩm của hắn đều yêu thượng hắn.
“Kia cám ơn ngươi.” Lãnh Quân lạnh lùng cho hắn một cái xem thường, xoay người rời đi.
Tang Địch Hằng một phen giữ chặt y, đưa y kéo vào ôm ấp: “Đêm nay, ta muốn thi hành quyền sở hữu, khế ước tính từ hôm nay trở đi.”
“Ngươi!”
“Nếu là ngươi phục tòng, bằng thực lực của ta, ta cam đoan có thể ở trong vòng một ngày sẽ khiến tiểu hoàng đế kia xuât kì bất ý.” Tang Đich Hằng híp lại đôi mắt, tiểu hoàng đế kia tuy là thiên tài quân sự, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có sự chuẩn bị trên chiến trường, trong khi hiện tại tiểu hoàng đế lại không hề có tí phòng bị.
Lãnh Quân thực thông minh, hiện tại Du Trúc Liệt căn bản không biết người hắn tối tín nhiệm nhất lại phản bội hắn, cho nên, nếu giờ phút này tấn công hoàng cung, ha ha, chỉ cần hai mươi danh tử sĩ cũng đủ rồi, không cần dụng mười vạn tinh binh?
“Ngươi nếu không đáp ứng, cẩn thận ta đổi ý.” Tang Địch Hằng ghé vào lỗ tai y thổi khí, “Như thế nào?”
“Hảo!” Lập tức đẩy hắn ra, chính mình đi đến bên giường, bắt đầu cỡi quần áo. (Viêm: không cần ah Lãnh ca TT^TT. Tiểu Lang: trời đánh thằng Tang Địch Hằng đi T^T)
“Ngươi, ngươi làm gì?” Hành động của Lãnh Quân khiến hắn không kịp phản ứng.
“Ngươi không phải muốn ta sao? Vậy đến đây đi?” Lãnh Quân mắt lạnh nhìn hắn, “Nhanh lên.” Y không kiên nhẫn nói, “Ngươi muốn ở trên hay ở dưới, ta không sao cả.” Lãnh Quân buông tay.
“Ha ha ha...... Lão thiên gia a, ta chính là thích ngươi như thế.” Tang Địch Hằng giống như mãnh thú bổ nhào vào người y, đưa y đặt ở dưới thân, “Bất quá, ta từ trước đến nay thích làm người chủ đạo.”
“Bớt sàm ngôn.”
“Lãnh quân, ngươi không thể biểu hiện quyến rũ một chút sao?” Thực không tình thú da!
“Ngươi rốt cuộc muốn hay không thượng?”
“Phải phải phải.” Sao lại không cần, hắn chính là đợi đã lâu.
(Viêm: ta nói Lãnh ca không muốn mà TT^TT tên Tang Địch Hằng đáng phanh thây kia)
........................................................................
Hôm nay, Du Trúc Liệt đặc biệt vui vẻ, bởi vì Lãnh Quân lần đầu tiên chủ động yêu cầu cùng hắn ăn cơm, thế là hắn thỉnh ngự trù làm đồ ăn Lãnh Quân thích nhất.
“Lãnh Quân, ngươi sao chậm như thế a?” Du Trúc Liệt tước khởi cái miệng nhỏ nhắn oán giận, “Ta sắp chết đói rồi.”
Lãnh Quân mặt không chút thay đổi ngồi xuống bên cạnh Du Trúc Liệt, cái tên dã thú kia mỗi ngày mỗi đêm đều muốn y, đêm qua còn bị tên đó làm đến vài lần, đến bây giờ y vẫn thấy thật ghê tởm. (Viêm: =“= đúng đó, ghê tởm ah, Lãnh ca bỏ tên đó đi. Tiểu Lang: bốp bốp thật là… sao cứ nhảy vào truyện người ta thế kia, ra mau. Nói thế chớ mình cũng vậy T^T)
“Lãnh Quân, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải hay không sinh bệnh?” Du Trúc Liệt thân thủ xoa trán y, “Ân...... Không có a! Kia sao sắc mặt khó coi thế?” Du Trúc Liệt lo lắng nhìn y.
Lãnh Quân bỗng nhiên bắt lấy tay hắn: “Liệt, ngươi nguyện ý cùng ta chung sống? Buông tha ngôi vị hoàng đế.”
“Di?”
“Trả lời ta.”
“Ta...... Ta không biết.” Nếu hắn không làm hoàng đế, kia ai làm?
“Nói cho ta biết, ngươi thích làm hoàng đế sao?” Lãnh Quân vội vàng ép hỏi, khiến Du Trúc Liệt không biết nên như thế nào trả lời.
“Vấn đề này ngươi lần trước không phải hỏi qua sao?”
“Ta phải xác nhận một lần.” Lãnh Quân lãnh đạm nói.
“Ta nói rồi ta chỉ vì Lãnh Quân, nếu làm hoàng đế mà có được ngươi, ta sẽ làm.”
“Kia nếu làm hoàng đế vẫn không chiếm được ta!?” Lãnh Quân dừng một chút nói, “Ngươi biết không? Ta căn bản không muốn làm Tể tướng của ngươi.”
“A? Vì cái gì?” Bọn họ hiện tại không tốt sao?
“Không vì gì cả.” Bởi hắn như vậy không thể cùng y bên nhau. “Ngươi yêu ta không?”
“Yêu a!” Sao gần đây Lãnh Quân thật kì quái, hiện tại bắt đầu hỏi hắn mấy vấn đề thật khó hiểu.
“Cái gì cũng nguyện ý cho ta?”
“Ân.”
“Hảo.” Lãnh Quân cười lạnh, “Ta muốn ngôi vị hoàng đế của ngươi!”
Du Trúc Liệt đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, trong đầu nhất thời trống rỗng, hắn bất khả tư nghị nhìn Lãnh Quân, không thể tin được y thế nhưng nói những lời này.
Du Trúc Liệt ngây ngốc cười nhìn Lãnh Quân: “Ha hả, ngươi, ngươi là đang nói đùa đi!?”
“Không có, ta muốn ngôi vị hoàng đế, ta đã sớm nói qua ngươi không hợp làm hoàng đế.” Lãnh Quân buông tay hắn, tầm mắt băng lãnh như xuyên thấu trái tim Du Trúc Liệt, “Ngươi không có nghe sai, ta muốn làm phản, nếu ngươi tự giác giao ra ngôi vị hoàng đế, ta liền cho ngươi một con đường sống.”
“Không...... Không có khả năng......” Lãnh Quân sao có thể như vậy, nhất định là lầm.
“Sao vậy? Không chịu?”
“Không, không phải......” Cái gì hắn cũng có thể cho Lãnh Quân, thậm chí sinh mệnh, nhưng là vì cái gì, vì cái gì Lãnh Quân muốn phản bội hắn, chẳng lẽ y thật sự chán ghét hắn đến thế, ngay cả nhìn cũng không muốn, như vậy, y đối hắn tốt cũng là...... “Chẳng lẽ ngươi, ngươi vẫn luôn gạt ta?”
“......?”
“Ngươi nói ngươi yêu ta, cũng là gạt ta?” Du Trúc Liệt không thể tin nhìn Lãnh Quân vẻ mặt lạnh lùng.
Lãnh Quân phức tạp nhìn hắn một cái, liền không thèm nói lại.
Du Trúc Liệt gật gật đầu, nhất thời cảm thấy được chính mình thật nực cười, nguyên lai từ trước đến nay, tất cả những điều Lãnh Quân đối hắn tốt đều là dối gạt. Khó trách hắn tổng cảm thấy tình cảm Lãnh Quân dành cho mình có điểm không đúng, thật mờ mịt. Ha ha ha, không nghĩ tới, thật sự toàn bộ là giả, hết thảy đều là vì ngôi vị hoàng đế này.
“Lãnh Quân, ngươi bằng gì phản trẫm?” Du Trúc Liệt đứng lên, mười phần khí phách trừng Lãnh Quân, “Ngươi phải biết rằng ngươi chỉ là cái Tể tướng, hơn nữa ngươi căn bản không có binh lực, dựa vào tri thức của ngươi, ngươi cho rằng có thể là đối thủ của trẫm?”
“Hừ!” Lãnh Quân thay chính mình châm một chén rượu, “Tiểu hoàng đế, ngươi rất khờ dại, ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm chuyện không có nắm chắc sao?”
“Lãnh Quân, ngươi để ta chờ thật lâu a.” Lúc này, Tang Địch Hằng mang nụ cười cuồng ngạo tiến vào, hắn đi đến bên người Lãnh Quân, ôm cổ y, “Ngươi thật sự là cái yêu nhân, tối hôm qua ngươi khiến ta thật thư thái.” Nhưng điểm duy nhất … không … Lãnh Quân luôn rất lạnh lùng, bất luận khi y ở cao trào, hoặc khi hắn làm y hưng phấn, y luôn lộ ra biểu tình bưng lãnh, dường như không quan tâm hai người đang làm chuyện kia, thế nhưng lại khiến hắn dục hỏa tăng vọt không ngừng, này Lãnh Quân thật rất quái, ít nhất cũng kêu một tiếng đau chứ!
Lãnh Quân chán ghét đẩy tay hắn ra: “Ít lời.”
“Ngươi, các ngươi......” Du Trúc Liệt sắc mặt nhất thời trắng xanh, “Vì cái gì?”
“Hoàng đế bệ hạ, không phải ta, ta chỉ là đáp ứng trợ giúp tài nguyên mưu phản cho y thôi.” Tang Địch Hằng nhìn Du Trúc Liệt biểu tình bị thương, cái loại biểu tình này khiến hắn có chút khó chịu? Ha hả, kỳ quái, chính mình từ trước đến nay tàn khốc nhưng lại có cái tình tự kì quái như thế, xem ra nơi này không thể ở lâu dài, hắn phải tốc chiến tốc thắng mới được.
“Vì sao?”
Lãnh Quân dời tầm mắt, không muốn nhìn nét mặt bi thương của Du Trúc Liệt, “Bởi vì ta mới là hoàng đế chân chính.”
“Ngươi bằng gì?”
“Chỉ bằng, ta là tứ hoàng tử của Tiên Hoàng.” Lãnh Quân xuất ra một quyển trục màu vàng, “Đây là di chiếu tiên hoàng để lại, mặt trên rành mạch viết thân thế của ta.”
“Như vậy, lời ngươi nói với ta, quả nhiên là giả?” Du Trúc Liệt thanh âm khàn khàn khiến Lãnh Quân một trận đau lòng, chính là hiện tại y không thể mềm lòng.
“Hoàng Thượng, nói thật cho ngươi biết, Lãnh Quân đã là người của ta.” (Viêm: ta phi, hừ!)
“A!” Du Trúc Liệt sắc mặt tái nhợt lui hai bước.
“Hoàng Thượng, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh lên đầu hàng, hai mươi tử sĩ của ta đã đem toàn bộ thị vệ đại nội bên ngoài chế trụ, hơn nữa mười vạn binh mã của ta đại khái cũng đến ngoài cửa hoàng thành.” Tang Địch Hằng không đến nơi đến chốn nói, “Thật sự là ngượng ngùng, bởi vì bảo bối của ta, cho nên từ lúc ba ngày trước ta liền lệnh nhân mã rong ruổi đuổi tới, chỉ có thể trách hoàng đế ngời qua trầm mê, chìm đắm trong sắc đẹp của Lãnh Quân, mới có thể như thế.”
“Không...... Sẽ không, Lãnh Quân, ngươi nói cho ta biết hết thảy đều là giả đúng không?” Du Trúc Liệt cầu xin nhìn Lãnh Quân, mà đối phương chỉ lạnh lùng hé ra khuôn mặt tuấn tú.
“Hoàng đế bệ hạ, nói cho ngươi một sự kiện, quân trú chiến ở phương bắc của ngài cũng đã lọt vào đội quân đánh lén của quốc gia ta, Võ Đạt tướng quân cùng gã thủ vệ bên người hắn đều chết dưới tay thủ hạ của ta.” Tang Địch Hằng đắc ý nói.
Du Trúc Liệt nhất thời hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất: “Võ Đạt...... Cẩm ca ca......” Sao lại như vậy, “Vì sao? Vì sao không ai nói cho ta biết?”
“Hoàng đế bệ hạ, ngài sẽ không quên đi! Mấy ngày nay, người phê toàn bộ tấu chương đều là Tể tướng tối tin cậy của ngài a.”
“A!” Du Trúc Liệt vẫn không tin nhìn Lãnh Quân, “Không phải là thật đi!?”
“Là thật.” Tang Địch Hằng lại mở miệng, tiểu hoàng đế này bị thương cũng đại biểu cho quốc tộc của hắn cũng tàn lụi, Tang Địch Hằng ta, đối tình địch là tuyệt đối không thủ hạ lưu tình, “Còn có......”
“………”
“Đừng nói nữa.” Lãnh Quân bỗng nhiên giận dữ hét.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không cần lãng phí thời gian, nhanh bắt hoàng đế này, chúng ta liền không chiến mà thắng.” Lời Lãnh Quân, khiến Du Trúc Liệt tâm nhất thời lạnh lẽo, đừng nói là đứng lên phản kích, hắn ngay cả khí lực đứng dậy cũng đã không còn.
“Vì cái gì ngươi muốn đoạt đi hết thảy của ta.” Một giây đó, hắn chẳng những mất đi gia viên, ngay cả Lãnh Quân cũng mất đi.
Lãnh Quân lạnh lùng nhìn hắn, không biết nên như thế nào mở miệng.
Liệt, Liệt của ta a! Ta không có cướp đi của hết thảy ngươi, ngươi còn có ta, còn có ta!
Xả Stress, thỉnh các bạn không cần quan tâm T^T. Chẳng qua do k xem hết truyện mà nhào vào edit nên bây h tâm hồn non nớt của 2 bạn trẻ bị tổn thương nghiêm trọng.
Viêm:
Hình tượng Lãnh ca tan vỡ …ớ …ờ …
Con tim thiếu lữ của ta vì vậy mà ra đi …ớ …ờ …
Chỉ còn lại nước mắt …ớ …ờ…
Cùng cái đầu bị sì trét …ớ …ờ …
Nên chương mới của lãnh liệt …ớ …ờ…
Chắc không có liền đâu …ớ … ờ …
Mọi người thông cảm nha …ớ …ờ …
@tiểu Lang: cấm sớ rớ vào bài hát của ta, không ta xử đẹp nàng.
○○○
Tiểu Lang: vâng, vâng, ta “k dám” rớ vào bài hát của nàng =A=