Lạnh Lùng Tể Tướng Liệt Hỏa Hoàng Đế

Chương 1




Đỉnh Thịnh hoàng triều, năm thứ hai.

“A, không tìm được.” Hoàng cung Nguyệt Long trong điện mỗi ngày trình diễn tiết mục, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Văn võ bá quan trong điện đều lấy ánh mắt đồng tình nhìn Ngự tiền Đại tướng quân – Võ Đạt, này hoàng đế, có thể nói là tối trẻ tuổi của Đỉnh Thịnh hoàng triều, nhưng tài hoa đều thật xuất sắc, duy nhất một điểm không hoàn mỹ, hắn ngẫu nhiên có lúc bất bình thường, bất quá chỉ cần trị quốc hảo, mọi người đều không nghĩ nói cái gì.

Khiến kẻ khác đau đầu chính là, từ hai năm trước lúc hắn đăng cơ, bắt đầu liền một mực tìm một người, mỗi ngày lâm triều đều ở trên đại điện rống giận liên hồi, nguyên nhân là do không tìm được người, khiến hắn sinh khí (giận)!

“Hoàng Thượng, thần đã phái một trăm tinh binh mai phục trong thành, tìm hiểu, rất nhanh sẽ có kết quả.” Võ Đạt từ trước đến nay đều nề nếp cung kính quy gối trước điện.

“Phải không?” Du Trúc Liệt mắt to thủy lượng hơi hơi nhíu lại, “Sao mỗi lần gọi các ngươi làm việc đều chỉ có như thế, chết tiệt, vậy ta dưỡng các ngươi làm gì?”

“Thần biết tội, thỉnh Hoàng Thượng trị tội.”

Da? Quần thần không hẹn cùng nhìn về phía Võ Đạt, hắn không phải hôm qua vừa bị đánh hai mươi trượng sao? Sao hôm nay còn thỉnh tội a?

“Hoàng Thượng, Võ tướng quân cũng đã phi thường cố hết sức, thần nghĩ chúng ta trước xem nhóm tân khoa Trạng Nguyên lần này đi, bọn họ ở ngoài điện chờ nghe phong đã lâu.” Một bên tổng quản thái giám cuối cùng cũng nhịn không được nói.

“Ai, chờ một chút có cái gì quan hệ, chuyện của ta hay chuyện của bọn hắn trọng yếu hơn?”

Đương nhiên là chuyện Trạng Nguyên rồi!

Bất quá câu này tất cả mọi người đều chẳng dám nói.

“Hoàng Thượng, đương nhiên chuyện của ngài trọng yếu hơn.” Thượng thư Võ Phi quen vuốt mông ngựa lúc này lên tiếng, “Bất quá, những người này đều là nhân tài quốc gia, Hoàng Thượng đã muốn làm cho bọn họ ở ngoài đợi hơn hai canh giờ, chỉ sợ…”

vuốt mông ngựa: nịnh hót.

“Tốt lắm, đừng nói nữa, gọi bọn hắn tiến vào.” Huy phất tay, Du Trúc Liệt vô lực ngồi trên long ỷ, “Thật là phiền toái.”

Sau khi công công truyền lệnh không bao lâu, liền gặp một đám người phi thường chỉnh tề tiến vào đại điện.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Du Trúc Liệt nhàm chán nhìn lướt qua đám người trong điện, “Đứng lên, đứng lên!”

“Hoàng Thượng!?” Một đám tối ngu ngơ không hiểu, “Ta muốn nói bình thân.” Này, hắn nói mấy lần mới hiểu.

“Ôi, đều giống nhau cả!” Đáng ghét, không tìm được người yêu, tâm tình hắn đã muốn phi thường không tốt.

“Bệnh thần kinh!” Đột nhiên, một tiếng mắng lạnh lùng đem không khí trong Nguyệt Long điện giảm tới đóng băng, tầm mắt mọi người đều dời về cái kẻ không sợ chết, nhất thời, một trận kinh diễm hít thở không thông về phía nguyên điểm.

“Ai? Ai mắng trẫm?” Phản, phản mà!

“Hừ!” Chỉ thấy một mạt thân ảnh thon dài tuyết trắng từ đám người cuối cùng đi ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Du Trúc Liệt trên thượng điện.

A!!!

“A!!!” Du Trúc Liệt nhịn không được kinh ngạc thở nhẹ, “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…”

“Hoàng Thượng, ngài xảy ra chuyện gì?” Mọi người lo lắng nhìn hoàng đế, tưởng hắn giận quá hóa điên, “Ngươi này dân đen, thế nhưng đối Thánh Thượng nói năng lỗ mãng!” Thượng Thư đại nhân trừng trứ mỹ nhân trên điện.

“Ai kêu hắn làm ta chờ lâu như thế.” Vẫn là ngữ khí lạnh lùng.

“Ngươi… Người tới, đem ra chém.” Mẹ nó, một gã đỗ khoa cuối cùng, vừa vặn trúng tuyển mà thôi, đến cả Trạng Nguyên cũng không cả gan giống hắn.

“Chậm đã.” Du Trúc Liệt lạnh lùng nói, không hờn giận trừng mắt nhìn Thượng Thư, “Uy, Thượng Thư đại nhân, trẫm đều còn chưa nói cái gì, ngươi ở nơi nào rống rống.” Trời ạ, cuối cùng cũng tìm được y, thật sự là đạp phá giày rơm vô mịch chỗ, đắc lai toàn bất phí công phu, sớm biết vậy, hắn sẽ không hội lãng phí thời gian.

làm việc phí công. Câu trên hay nên ta để nguyên ^^

“Thần, thần biết tội.” Võ Phi sắc mặt một trận xanh một trận trắng, trong lòng không khỏi suy nghĩ, hắn dù sao cũng là nguyên lão hai triều, quá khứ tiên hoàng còn cấp cho hắn mặt mũi, này hoàng đế đăng cơ, liền mỗi lần đều làm hắn mất mặt, xem ra hắn phải làm một ít thủ đoạn mới được.

Du Trúc Liệt nhẹ nhàng nhảy khỏi long ỷ, đi vào lòng đám người trước mặt.

“Ách – Tại hạ Du Trúc Liệt, xin hỏi phương danh các hạ.” (mất mặt quá Liệt ca =.=!)

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Lại đông lại!!

“Hoàng, Hoàng Thượng!” Kẻ đầu tiên khôi phục lý trí, thanh thanh yết hầu nói, “ Hoàng Thượng, thỉnh quay về long ỷ.”

“Làm gì? Trẫm không ngồi long ỷ nữa.” Du Trúc Liệt phóng ra một đạo ánh mắt sắt lạnh, tiếp tục bắt chuyện, chính là khi đến phía trước mỹ nhân, hắn phát hiện một chuyện phi thường không thể tin nổi, “Ngươi, ngươi sao lại?” Hắn thế nhưng chỉ đứng đến ngực y.

Đối phương vẻ mặt đắc ý gợi trên khóe môi: “Hoàng Thượng, tại hạ Lãnh Quân.”

“ A!” Lãnh Quân! Cái tên thật hợp, Du Trúc Liệt khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ một mảnh, “Lãnh Quân, vì cái gì ngươi so với trẫm cao nhiều như thế a?”

“Đó là bởi vì ngươi quá lùn, không có biện pháp.” Lãnh Quân không nể mặt mũi nói, khiến những kẻ ở đây không khỏi thở dốc vì khinh ngạc, nghĩ hoàng đế bọn họ kiêng kị nhất người khác nói như thế, giống như lần trước một ả cung nữ nói Du Trúc Liệt quá lùn, không cẩn thận bị hắn nghe được, bị chỉnh đến thê thảm.

Lúc ấy ước chừng Du Trúc Liệt đại hỏa ba ngày chưa tan.

“Ngươi, lớn mật!”

Du Trúc Liệt lại hung hăng trừng mắt liếc cái miệng lắm lời Thượng Thư đại nhân Võ Phi.

Võ Phi xanh cả mặt gục đầu xuống.

Du Trúc Liệt cười nhìn Lãnh Quân, “Không quan hệ, trẫm không ngại.” ( |||) “Hừ!” Lãnh Quân từ lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục không đem hắn để vào mắt.

Du Trúc Liệt nghĩ thầm, dù sao ngày tháng còn dài, thế là tự bắt bản thân trước lại long ỷ, bình tĩnh nhìn trong chốc lát, lớn tiếng tuyên bố: “Trẫm, phong Lãnh Quân là đệ nhất đường triều Tể Tướng, phụ tá trẫm.”

Cái gì???

Quần thần khó hiểu nhìn về phía hắn, không rõ hắn vì sao lại quyết đoán như thế.

“Hoàng Thượng, hắn chỉ là một gã đậu cuối cùng, sao có thể…”

“Sao lại không?” Du Trúc Liệt lạnh lùng nhìn quanh, “Ta cảm thấy được hắn tối thích hợp.”

Nghe được hắn nói, Lãnh Quân không khỏi hạ mi.

Chỉ thấy đệ nhất Trạng Nguyên vẻ mặt xanh mét phi thường bất mãn, nhưng lại nhát gan không dám mở miệng.

Thượng Thư Võ Phi đem toàn bộ biểu tình của Trạng Nguyên thu hết vào đáy mắt, nghĩ thầm, rằng cuối cùng cũng có người để lợi dụng.

“Hoàng Thượng, không bằng như thế này, phong Trạng Nguyên Âu Ứng Hữu làm Thừa Tướng chi chức như thế nào? Như vậy, khả có thế trở thành cánh tay trái của Hoàng Thượng.” Cái gã đổ khoa cuối Lãnh Quân kia, chắc chắn chẳng có gì hay, nhưng là hắn sẽ không vội chạy tới quang minh chính đại đối nghịch trước mặt Hoàng Thượng, cứ để từ từ, trước chuẩn bị tốt người phe mình, rồi mới tái xử lý cái kia Lãnh Quân.

“Ân” Du Trúc Liệt nhíu mày, “Này, như vậy cũng tốt.”

“Âu Ứng Hữu, còn không mau tạ ơn Hoàng Thượng!?”

“Nga, phải.” Âu Ứng Hữu quỳ xuống. “Tạ ơn Hoàng Thượng long ân.” Hừ! Cẩu hoàng đế, ta hận không giết chết ngươi, còn có Lãnh Quân, ngươi cứ ở đó cười.

“Hảo, hảo, bình thân, bình thân.” Du Trúc Liệt miễn cưỡng ngồi trở lại long ỷ, “Mặt khác cũng nghe phong…”

……………………………….

Sau khi bãi triều, Lãnh Quân liền bị Du Trúc Liệt triệu tiến ngự thư phòng, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng đối phương là hoàng đế, y còn có thể nói gì, hơn nữa y đối vị hoàng đế này vẫn là bội phục, mười sáu tuổi đăng cơ, liền xét xử toàn bộ đám tham ô quan lại, hơn nữa thân chinh bình loạn phía nam, thật sự là một hoàng đế tốt khó gặp. Mà hắn đối binh pháp cũng là một thiên tài, mỗi khi Đại tướng quân xuất chinh đều cấp rất nhiều sách lược, lần nào cũng thắng lợi, cho nên y rất muốn gặp vị hoàng đế này, bởi vậy mới tiến khoa thi, bất quá y không có thi hết toàn bộ vì mục đích của y không ở làm quan, nào biết, kẻ đứng cuối như y cũng có thế dễ dàng làm Tế Tướng, ha hả, bất quá loại sự tình này, khi y liếc nhìn tiểu hoàng đế liền đã đoán được, bởi vì duy chỉ có một điều ngoài dự liệu của y chính là, này hoàng đế thế nhưng lại là tiểu oa nhi y tưởng nhớ trong lòng đã lâu!

oa nhi: đứa bé.

Nhớ lúc đó trên bờ sông đối diện một màn trên thuyền hoa, thật không thể nhịn cười, kia cặp mắt thủy lượng to tròn đen láy đến giờ một chút cũng không đổi, y liếc mắt một cái liền nhìn ra, thế nhưng không nghĩ tới tiểu oa nhi hắn vẫn nhớ rõ y, đáng tiếc!! Hắn là hoàng đế!!

Tiến vào ngự thư phòng, một cổ mùi hương thơm ngát thản nhiên xông vào mũi, Du Trúc Liệt vẻ mặt hưng phấn đến trước Lãnh Quân.

“Lãnh Quân, ngươi cuối cùng cũng đến đây, sao lại chậm như thế?” Hắn nhớ rõ bãi triều liền triệu y nha!

“Ta đi đường vốn rất chậm.” Tiểu tử này làm hoàng đế, thế nhưng loại sự tình này cũng muốn chất vấn.

“Nga!” Du Trúc Liệt giương đôi mắt to to tròn tròn trên người Lãnh Quân nơi nơi chạy loạn, “Ngươi còn nhớ rõ ta sao?”

Lãnh Quân thản nhiên liếc hắn một cái: “Ngươi là hoàng đế, Du Trúc Liệt a!”

“Không phải, ta không phải nói cái này, ta nói chính là, mười năm trước, ta cùng người trên thuyền nhìn nhau…” Du Trúc Liệt gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, “Ngươi nhớ rõ không? Lúc ấy ngươi cũng nhìn đến ta nha!”

Lãnh Quân im lặng nhìn hắn, chờ hắn nói xong mới mở miệng: “Không nhớ rõ.”

“A?” Du Trúc Liệt thất vọng lên tiếng, “Bất quá không quan hệ, ta nhớ rõ ngươi thì tốt rồi.” hướng hắn ngọt ngào cười, “Ngươi biết không, lúc ấy ngươi hảo tinh tế, sao hiện tạo biến thành cao lớn như thế?” Kia bảo hắn ôm sao đây?

“Ăn cơm!”

“Hả?”

Lãnh Quân mắt lạnh liếc hắn một cái, tự chọn địa phương bản thân tối vừa lòng ngồi xuống, mà nơi y chọn lại chính là long ỷ hoàng đế, khiến thái giám Tối Hành một bên sợ tới mức miệng há hốc nửa ngày.

Du Trúc Liệt bắn một đạo ánh nhìn lạnh băng về phía Tối Hành: “Tối Hành, ngươi trước đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của trẫm, không ai được tiến vào, kể cả ngươi.”

“Vâng.” Tối Hành nhìn Lãnh Quân một cái, liền lui ra ngoài.

“Sao vậy? Chẳng lẽ Hoàng Thượng có cái loại ham mê này?” Lãnh Quân hạ mi, y ngồi trên long ỷ khí thế bức người, quả thật so với hắn còn giống hoàng đế hơn.

“Không, không có!” Du Trúc Liệt gương mặt vội hồng lên một mảnh, liều mạng lắc đầu, cùng cái trống bỏi thật giống nhau.

Lãnh Quân thân thủ một cái, liền đem hắn đưa vào ***g ngực, “Ngươi cho ta làm Tể Tướng, không phải là có âm mưu sao?”

“A!?” Y đã biết?

“Ngươi không phải thích ta?”

“Ta… Ta… Ân, đúng vậy.” Ngượng ngùng cúi đầu. “Ta tìm ngươi thật lâu, ngày đó đăng cơ liền phái người đi tìm ngươi.”

“Nga? Phải không? Kia hiện tại tìm được rồi, ngươi muốn thế nào?”

“Ta, ta yêu ngươi, ngươi phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta.” Du Trúc Liệt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng hắn.

Lãnh Quân gợi lên một mạt cười lạnh khiến người khó hiểu: “Ở bên cạnh ngươi? Lấy thân phận gì? Tể Tướng sao?”

“Không thể sao?” Thấy y biến sắc mặt, Du Trúc Liệt cẩn thận hỏi.

“Quả nhiên, tiểu hoàng đế, ngươi ngoại trừ binh pháp đúng là chẳng biết cái gì.” Lãnh Quân không chút nào lưu tình đẩy hắn ra. “Ta hiện tại là một gã đỗ cuối khoa, mà ngươi lại cho ta một chức Tể Tướng, làm cho Trạng Nguyên chân chính sau lưng ta rủa hận, ngươi nghĩ triều thần như thế nào không khi ta là nam sủng, chỉ biết dựa vào khuôn mặt tranh đoạt vị trí, ngươi, làm như vậy cùng phụ vương ngươi có gì bất đồng, đều là biến thái chăn nuôi nam sủng.”

“Không, không phải.” Hắn thật không nghĩ tới nhiều như vậy, hắn chỉ biết không cần quang minh chính đại dưỡng nam sủng giống phụ vương, nên mới ban cho Lãnh Quân chức vị Tể Tướng, này là danh hiệu rất lớn, hắn thế nhưng không ngờ y không hài lòng.

“Không phải?” Lãnh Quân đưa chân bắt chéo, “Tốt! Vậy ngươi trừ bỏ thích khuôn mặt của ta, sao biết được con người ta như thế nào, vậy còn muốn ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi dám nói ngươi chưa từng nghĩ đem ta trở thành nam sủng bồi bên ngươi? Ta và nam sủng phụ vương ngươi dưỡng duy nhất không giống nhau chính là danh hiệu không phải sao?”

“Ta, ta không có.” Du Trúc Liệt hô lớn, “Ta không có đem ngươi làm nam sủng, ta, ta biết ngươi có tài hoa vì ngươi là Lãnh Quân, ta là thật tình thích ngươi!” Cắn môi dưới, ngăn không cho nước mắt chảy xuống, hắn từ nhỏ liền yêu khóc, nhưng quyết không ở trước mặt người khác khóc, trừ bỏ phụ vương, hắn vẫn là khóc với chính mình nhiều nhất.

Lãnh Quân khinh thường hừ nhẹ.

Y biết y đã làm hắn thương tâm, nhưng không thể khác được, y muốn đánh thức tiểu hoàng đế ngây thơ, hoàng đế không phải là vạn năng, nếu Du Trúc Liệt còn không hiểu, kết quả sẽ chỉ bị thế nhân phỉ nhổ.

“Ta thích ngươi, ta mặc kệ người khác nghĩ sao.” Du trúc liệt quật cường nhìn y, “Ngươi chỉ cần làm tốt chức Tể Tướng là được.”

“Nga! Ngươi quyết định thu ta làm nam sủng?”

Du Trúc Liệt nhìn thẳng y, “Không phải nam sủng, là người yêu của Du Trúc Liệt ta.”

Lời hắn nói khiến Lãnh Quân trong nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay cả y cũng không phát hiện.

“Nga? Chính là ta sẽ không yêu ngươi, Hoàng Thượng, bởi vì ta là một nam nhân bình thường, bất quá, nếu Hoàng Thượng thích ta tùy thời có thể giúp ngài phát tiếc dục vọng.” Hoàn toàn không để ý có hay không tổn thương tâm hắn, y vẫn thản nhiên nói.

“……” Trừng mắt nhìn y, Du Trúc Liệt thật không biết nói gì mới tốt.

Nhiều năm như thế mới tìm được, thật không nghĩ tới……