- Bạn là học sinh mới à!- Phương Đan hỏi.
Tiến Hải (im lặng).
- Bạn tên gì?- Phương Đan tiếp tục hỏi.
- Tiến Hải (im lặng).
"Hỏi hai câu rồi mà vẫn không lên tiếng, coi thường ta sao"- Phương Đan nghĩ.
Lòng tự trọng của Phương Đan như có lửa châm vào bỗng bùng phát, Phương Đan lớn tiếng:
- Thằng kia bộ không nghe tao hỏi hay sao mà cứ im lặng không trả lời, ngươi bị câm hay bị điếc vậy!
Lời nói vừa rồi đã làm cho cả lớp chú ý đến hai người họ.
Tiến Hải gấp cuốn sách lại, thở dài một tiếng, rồi đứng lên nhìn thẳng vào Phương Đan điềm đạm nói:
- Làm phiền người khác đọc sách là mất lịch sự đó, bạn là Phương Đan đúng không? Mình tên là Tiến Hải. Bạn là con gái mà ăn nói lớn tiếng còn cư xử như thế thì chả ai thích đâu!
Cô bạn ngồi bàn dưới nói nhỏ với Phương Đan: Bồ hơi quá đó Phương Đan.
Phương Đan cũng nhận ra mình có gì đó sai sai nhưng cô không nhận lỗi mà đổi giọng nhẹ nhàng: Tôi không cần bạn thích, bạn qua bên kia ngồi đi chỗ này là của tôi.