Lạnh Lùng, Ít Nói - Anh Làm Giá À!

Chương 15: Tôi nhớ cậu nhiều lắm Tiến Hải




- Chị ơi! Lấy em một dĩa cơm phần.-Phương Đan nói với cô phục vụ cô căn tin trường.

- Đây cơm của em đây!

- Cảm ơn chị. 

Phương Đan mang dĩa cơm đến một cái bàn gần đó chuẩn bị thưởng thức bữa sáng của mình. Bỗng Đan nhận ra là muỗng bàn mình không có, cô quay người xung quanh nhìn tìm xem.

- Muỗng đây này!

Bất chợt nghe giọng nói quen thuộc, Đan không cần suy nghĩ cô biết rõ đó là giọng của "cậu bạn cùng bàn tốt bụng". Đan quay người lại, Tiến Hải đang cầm trên tay cái muỗng chỉ đợi cô lấy.

Thấy Hải, cô vui mừng khôn xiết, khuôn mặt rạng rỡ, bật dậy nói thật to:" Hải bạn đi học lại rồi!". Phương Đan làm tất cả ánh mắt trong căn tin hướng hẳn về phía cô và Hải.

Hải cười làm cong khoé mắt lên tạo ra một chiếc cầu vồng người trên gương mặt điển trai: "Bạn làm lố rồi Phương Đan!".- Bây giờ cô mới để ý xung quanh, cô ngại ngùng ngồi xuống. 

- Bạn làm gì mà nghỉ học hơn cả tuần hả? Biết người ta nhớ bạn lắm không?- Giọng Đan lớn tiếng chẳng khác nào hỏi tội Hải làm mọi người lại phải "mất công" nhìn chằm chằm vào hai người.

- À! Mình có chút chuyện riêng nên không đến lớp!- Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, điềm đạm như xưa, mà có xưa gì chỉ mới hơn một tuần không thấy cậu, không nghe cậu lạnh lùng dạy đời cô cảm thấy không quen và khoảng thời gian qua, một giây như kéo dài vô tận trong nỗi nhớ vô bờ.

- Mà người ta là ai? Ai nhớ Hải tôi vậy?- Câu hỏi của Hải làm cô ngớ người, cô vừa nói ra một điều giống tâm trạng của cô. 

- Là mấy bạn trong lớp mình chứ ai! Tôi không có nhớ bạn đâu, bạn không đi học tôi ngồi một mình một bàn, rộng rãi và thoải mái biết bao.- Đan ơi, hình như mày lại tự khai thêm điều gì đó rồi!.

- Bạn để tôi cần cái muỗng này đến bao giờ, không ăn à, sắp vào lớp rồi!

- Á!- Phương Đan giật nảy mình cầm nhanh cái muỗng ăn nhanh như chớp.

- Làm gì gấp dữ vậy, tôi đùa bạn thôi, từ từ ăn chưa trễ đâu, tôi đi mua nước cho bạn uống. Mà nghĩ cũng bình thường, bạn đi học trễ ở ngoài cổng còn chung lỗ chó vào được, giờ ở trong khuôn viên trường còn sợ gì nữa.

Hải nói móc cô, lần này trở lại Hải có giống lúc trước nhưng cũng có vài thay đổi, cậu không còn lạnh lùng, ít nói như trước, và cậu vui vẻ dễ gần hơn.