Mạch Quai chỉ vừa rời khỏi mái hiên trước cửa thư viện, gió lạnh bất ngờ thổi đến, từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống bả vai hắn, vừa lạnh vừa buốt, hắn luống cuống quay trở về vị trí cũ, bên ngoài lúc này mưa tuôn xối xả, hàng cây bên đường theo gió lung lay dữ dội, Mạch Quai đứng bên trong không nhịn được rùng mình một cái, quay sang lườm Dương Đình Phong.
- Này, vì cái gì mới thấy bản mặt cậu là trời mưa rồi, gặp cậu chỉ có xui chết tôi.
Dương Đình Phong trên mặt không có biểu tình gì, từ trong áo khoác lấy ra áo nhựa dự phòng, vừa nói.
- Hiện tại ai mới là đần độn đây? - Liền khoác áo nhựa vào.
- Cậu... cậu vừa nói cái gì!?
Dương Đình Phong không nói, dưới làn mưa liền sải bước ra ngoài. Mạch Quai cứng người thở dốc, bàn tay xúyt xoa hai bên cánh tay mình, mưa một lúc nặng hạt, ngoài đường người người hối hả tìm nơi trú mưa. Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ tối, hôm nay nếu như xe máy không đột ngột hết xăng, hiện tại cũng chưa phải đến mức đứng ở đây chờ tạnh mưa, quả nhiên là một ngày xui xẻo, Mạch Quai bực dọc nghĩ, vừa lúc phía xa có bóng đen quen thuộc bước tới, Mạch Quai mím môi dưới, ngoảnh đầu không thèm nhìn đến đối phương.
Dương Đình Phong tay cầm áo nhựa đưa tới trước mặt hắn, Mạch Quai vươn tầm mắt nhìn sang, lại nhìn qua vẻ mặt không lấy một tia xúc cảm của Dương Đình Phong, không thành thật nói.
- Không cần.
Dương Đình Phong đảo mắt thở dài, một phen đem cả người Mạch Quai xoay về phía y, Mạch Quai vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại như thế nào, nhìn Dương Đình Phong đem chiếc áo len trên người cởi ra, toan tính mặc vào cho hắn.
- Tôi đã bảo không cần! - Mạch Quai cứng người hít một hơi thật sâu, dưới màn mưa gào lên.
Mà đối với những lời kia Dương Đình Phong căn bản không đủ kiên nhẫn nhường nhịn, hung hăng siết chặt cánh tay Mạch Quai, gằn giọng.
- Im miệng!
Ánh đèn màu cam bên vệ đường rọi xuống, Dương Đình Phong nhận ra Mạch Quai gương mặt có chút thảng thốt, tựa hồ như vừa rồi bị y làm cho dọa sợ, hắn cắn chặt môi, hai mắt đỏ ngầu nhìn sang chỗ khác, im bặt không nói gì.
Gió một lúc mạnh hơn, thổi từng hạt mưa tạo thành những làn nước tạt qua mái hiên, Dương Đình Phong đổi chỗ cho Mạch Quai, đem hắn đứng nép vào bên trong, lồng áo len vào người hắn. Mạch Quai đột nhiên cảm thấy cơ thể mình gần như sắp đóng băng, nước mũi từ đâu không ngừng chảy xuống, còn toan tính đưa tay ôm lấy mũi, tiếng hắt hơi ngay lập tức vang lên động địa.
- Ách xì! Ách xì!
Dương Đình Phong đứng trước mặt trầm ngâm không nói, lại đem áo nhựa khoác lên người hắn, vừa lúc người nọ ngẩng mặt lên, Dương Đình Phong gồng mình một cái, dời tầm mắt cố nén nhịn cười, bởi lẽ gương mặt của hắn đều là lấm lem nước mũi.
- Hôm nay vì cái gì lại xui xẻo thế này. - Mạch Quai một tay ôm lấy mũi, miệng lẩm bẩm.
- Đừng động. - Mạch Quai dự tính đem bàn tay chùi lấy nước mũi, bị Dương Đình Phong đột ngột giữ lấy bàn tay hắn.- Chuyện gì? Cậu muốn tôi thế này để làm trò cười cho cậu sao? Tên bánh bèo đáng....
Lời còn chưa nói xong, Dương Đình Phong đột nhiên đưa tay hắt nước mũi trên mặt hắn, vươn tay ra ngoài mái hiên dùng nước mưa rửa sạch tay, lại tiếp tục chùi sạch nước mũi, động tác nhìn qua thập phần ôn nhu. Mà Mạch Quai từ nãy đến giờ một dạng ngây ngốc không chút phản ứng, trong đầu trống rỗng, ngay cả một cử động cũng không có phát sinh.
Dương Đình Phong rửa sạch tay xong, phát hiện Mạch Quai vẫn còn trưng bộ dạng kinh ngạc nhìn mình, thở dài một tiếng, khom người nhặt chiếc ô vừa mới mua về, tung ô che cho cả hai, cầm lấy bàn tay Mạch Quai cho vào túi áo khoác mình để giữ ấm, trầm giọng nói.
- Tôi đưa cậu đi mua thuốc.
Mạch Quai không nói, chỉ trầm mặc gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn đi sát bên cạnh Dương Đình Phong, rời khỏi mái hiên. Mưa ở bên ngoài một lúc to hơn, nặng trịch đổ xuống chiếc ô nhỏ chỉ vừa cho hai người. Đi một đoạn Mạch Quai có để ý, từ đầu đến cuối chính mình không hề dính tí giọt mưa nào, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện Dương Đình Phong đem toàn bộ phần ô che cho hắn, thậm chí y cũng dính mưa không ít, liền vươn tay đẩy ô về phía Dương Đình Phong, thấp giọng nói.
- Cậu không mặc áo nhựa, che cho cậu đi.
Dương Đình Phong không trả lời, vẫn là đẩy chiếc ô qua. Mạch Quai không phải không phát hiện, liền dừng cước bộ, phiền toái quát.
- Cậu phiền quá! Cậu đâu phải bà tôi, làm gì phải chăm chút cho tôi nhiều như vậy. Tự lo cho mình đi!
- Gần đến rồi. - Ngắn gọn ném lại một câu, Dương Đình Phong liền cầm lấy cổ tay Mạch Quai kéo đi, không muốn đề cập đến vấn đề kia, Mạch Quai đi bên cạnh thở dài chịu thua, không nhắc tới nữa.
- Uy. - Cảm thấy không khí có chút căng thẳng, Mạch Quai lên tiếng.
Dương Đình Phong không nói, không có nghĩa không nghe thấy hắn.
- Cậu như thế nào lại biết hôm nay trời mưa mà mang theo áo nhựa vậy? Không lẽ... ngày nào đi ra ngoài cậu cũng mang theo bên người?
- Tôi theo dõi dự báo thời tiết, đương nhiên phải đề phòng. - Dương Đình Phong lạnh lùng nói.
Mạch Quai chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nhìn y bái phục.
- Cậu chẳng khác gì mấy đàn ông đã lập gia đình rồi vậy, đầu óc của cậu không hề đáng tuổi của cậu tí nào.
- Ừm. - Nói xong, Dương Đình Phong liền rẽ sang bên phải, bước vào một cửa tiệm phía trước.
Mạch Quai dừng cước bộ, nhìn thấy trước mắt là cửa hàng thuốc tây, liền đưa tay vuốt vuốt mũi, bước vào cửa hàng.
- Cảm ơn. - Dương Đình Phong cũng vừa vặn mua xong, đi ra khỏi cửa hàng, ở dưới mái hiên đem vỉ thuốc đưa cho Mạch Quai, nói.
- Của cậu.
Mạch Quai đưa tay lên mặt hắt hơi vài tiếng, vừa hít hít mũi vừa nhận lấy vỉ thuốc, đem hai viên thuốc cho vào miệng, dùng nước miếng làm viên thuốc trôi tuột xuống yết hầu, thở ra vài tiếng.- Cảm ơn cậu. - Hắn nhàn nhạt nói.
Dương Đình Phong vẫn như cũ không lên tiếng, bên ngoài mưa vẫn nặng hạt không ngơi nghỉ, gió lạnh ùa vào khiến Dương Đình Phong hơi lạnh sống lưng, cũng may thân thể nhiệt tốt, không lạnh đến mức phải run cầm cập co rúm ở một chỗ. Lại trộm nhìn sang Mạch Quai đứng ở bên cạnh, hai tay hắn xoa xoa vào nhau, bờ vai run lên từng hồi, hai mắt không tiêu cự nhìn ra ngoài, mở miệng lẩm bẩm vài câu hát.
- "Tôi đang chờ đợi sự trở về của em
Lẽ nào chỉ để đổi lại một câu 'đáng đời' của em
Một người ngẩn ngơ trong tĩnh lặng
Hai người cảnh ngộ bất đồng, chẳng biết làm sao
Một tình yêu tươi đẹp rạng rỡ vì sao lại phai nhạt úa tàn
Những hạt mưa băng giá lạnh tạt vào mặt tôi
Giọt nước mắt ấm cũng hòa tan vào mưa lạnh
Sắc màu trước mắt bỗng nhiên bị phủ mờ
Bóng dáng em vẫn vô tình đeo đẳng bên tôi
................"
====================
Thấy wattpad có tính năng mới nên gửi cho mọi người nghe bài "Mưa tuyết" mà Mạch Quai vừa hát nhé ^_^
=====================
Dương Đình Phong bị tiếng hát của hắn mà trầm mặc lắng nghe, so với ca khúc bản gốc tuy rằng không được sâu sắc cho lắm, nhưng vẫn chứa đựng được thần thái thống khổ mà bài hát đã nói lên, Dương Đình Phong dường như bị lôi cuốn, ở một chỗ thất thần nhìn đăm chiêu gương mặt của Mạch Quai, bờ môi nhợt nhạt cất tiếng hát, lông mi rũ xuống che nửa con mắt, thần sắc ảm đạm u buồn.
Mưa vẫn to, gió vẫn thổi, tiếng hát vẫn đều đặn vang lên bên tai, Dương Đình Phong động tầm mắt, để ý mái tóc phía trước của Mạch Quai ướt sũng một mảng, ngón tay không tự giác đưa lên, nhẹ nhàng vén lấy mái tóc, dùng lực trút hết nước xuống.
Tiếng hát một lúc nhỏ dần, sau đó ngừng lại, Mạch Quai mở to hai mắt quay sang nhìn Dương Đình Phong, nuốt nước miếng, tầm mắt chạm tầm mắt, tĩnh lặng đến nặng nề.
Mạch Quai nhìn thật lâu, rốt cuộc bị thu hút bởi ánh mắt lảnh đạm của Dương Đình Phong, phía ngực bên trái vô thức đập bình bịch.
- Ách xì! Ách xì!
Hai tiếng hắt hơi kinh động vang lên, Dương Đình Phong kịp thời nghiêng đầu né tránh, Mạch Quai xấu hổ quay lưng lại hắt nước mũi đi, hai vành tai đỏ ửng cả lên.
- Cậu mang theo ô thì đi về đi, còn muốn ở đây làm tôi bẽ mặt nữa sao!!? - Liền cả giận trút lên người nọ.
- Cậu xem, có cảm thấy tình huống hiện tại rất quen thuộc không? - Thanh âm Dương Đình Phong đột nhiên ôn nhu đến lạ thường, làm Mạch Quai thiếu chút nữa đem phần ăn trong bụng ngày hôm nay phát tiết cả ra, vẻ mặt khó coi quay sang nhìn Dương Đình Phong, nhìn thấy y mặt không cảm xúc nhìn ra bên ngoài, Mạch Quai nheo hai mắt nhìn theo, không thấy có gì đặc biệt.- Cậu bị điên à, quen chỗ nào chứ?
- Giống trong phim truyền hình trên ti vi đấy. - Dương Đình Phong đưa mắt nhìn sang Mạch Quai, thờ ơ nói.
Mưa lúc này nhỏ dần, từng hạt lách tách rơi trên mái hiên, nước mưa theo men lề trút xuống dưới cống thoát nước. Mạch Quai đưa tay ra kiểm tra, xác nhận bên ngoài đã tạnh mưa hẳn, lại nhìn Dương Đình Phong, khinh khỉnh bĩu môi dưới, dời tầm mắt, nói.
- Cậu thật kỳ quái. Bên ngoài tạnh mưa rồi, tôi về đây, trả cho cậu. - Liền đem áo nhựa trên người cởi ra, ném sang cho Dương Đình Phong, tay cho vào túi áo bước đi, lại bị thanh âm của người nọ gọi trở về.
- Muốn lấy áo của tôi về luôn sao?
Mạch Quai dừng cước bộ, thảng thốt nhìn lại cơ thể mình, quả nhiên vẫn còn ấp ủ trong chiếc áo len ấm áp của người kia, hắn xấu hổ nhắm chặt hai mắt, mím môi dưới, đem áo len Dương Đình Phong cởi ra, quay lại ném sang cho y, gằn giọng khẳng định.
- Tôi chính là không cần!
Mạch Quai ném một câu, xoay lưng về phía Dương Đình Phong, đi một đoạn đột nhiên bị người kia kéo lấy cổ tay, đem cơ thể hắn gắt gao ôm trong lồng ngực, hung hăng hạ xuống một nụ hôn. Mạch Quai kinh ngạc trợn hai mắt, hai tay ở trước ngực Dương Đình Phong điên cuồng giãy dụa.
Mà phản ứng kịch liệt của Mạch Quai càng khiến lực đạo của Dương Đình Phong trở nên mãnh liệt hơn, vòng tay ôm xuống thắt lưng hắn, kéo chặt vào bụng. Mạch Quai tâm tư hoảng hốt nghiêng đầu né tránh, lại nghe thấy bên tai truyền đến hơi thở dồn dập của Dương Đình Phong, bờ vai không ngừng run rẩy, môi lại tiếp tục bị hôn xuống.
Mạch Quai cho đến hiện tại đã không còn sức lực kháng cự nụ hôn cuồng nhiệt của Dương Đình Phong, quên cả giãy dụa, mặc cho Dương Đình Phong nhân cơ hội chui đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng, cảm nhận tư vị nóng như lửa đầy kích thích.
Đột nhiên cảm giác đầu lưỡi bị một vật ướt át liếm lấy, Mạch Quai kinh ngạc nheo chặt hai mày, hung hăng đưa răng cắn mạnh môi Dương Đình Phong, mùi máu xông lên, Dương Đình Phong theo phản xạ buông đối phương, ngón tay thon dài đưa lên môi chạm nhẹ vào chỗ đau.
- Cậu.... Đồ hỗn đản! Biến thái! Tôi ghê tởm cậu! - Mạch Quai đem hết hoảng loạn nói một tràng,trong đầu lại vô thức nhớ đến nụ hôn vừa phát sinh, bên gò má nóng như lửa đốt, liền hung hăng chùi lấy môi mình, nhanh như chớp chạy đi mất bóng dáng.
Dương Đình Phong vươn đầu lưỡi liếm vào chỗ sưng bên miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn tấm lưng Mạch Quai đang khuất dần, thần sắc ảm đạm nói.
- Môi cậu rất mềm mại, nhưng lời nói lúc nào cũng sắc bén... Mạch Quai.
Về đến nhà, Mạch Quai liền xông thẳng vào phòng vệ sinh, đi tới bồn rửa mặt, mở vòi nước, hung hăng chà xát môi mình, động tác vụng về cầm lấy bàn chải, trét kem lên, liều mạng cọ sạch khoang miệng cùng lưỡi, không bỏ sót một ngóc ngách nào.
Đánh răng lần thứ ba, Mạch Quai chậm rãi ngừng động tác, tầm mắt nhìn sâu vào trong gương, không tự giác lại nhớ đến khung cảnh Dương Đình Phong điên cuồng hôn môi, từng hơi thở, đầu lưỡi nóng bỏng, tất cả đều tràn ngập trong đầu hắn.- Dương Đình Phong... cậu ta không phải là gay chứ? - Mạch Quai miệng lẩm bẩm một câu, cau chặt hai mày, lại nói tiếp.
- Không thể nào. - Hắn xoay lưng tựa vào bồn rửa mặt, tay cầm bàn chải cọ cọ hàm răng, chậc một tiếng, âm thầm suy nghĩ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, đem mọi tâm tư của hắn trôi tuột ra sau, Mạch Quai súc miệng lần cuối, từ bên trong vọng ra ngoài nói.
- Ra ngay!
Đưa khăn lau sạch miệng, nhìn vào gương chỉnh sửa lại mái tóc, Mạch Quai đi ra mở cửa, phía trước là nam nhân hơn 2 năm chưa gặp mặt, Mạch Quai kinh ngạc mở lớn mắt, thấp giọng nói
- Anh hai.
- Tiểu Quai, không vui khi thấy anh hai về sao? - Mạch Tư là anh trai cả trong nhà mà trước đó phụ thân của hắn từng nói đến, Mạch Quai vừa nghe chỉ có lắc đầu mỉm cười, đi ra phòng ngồi xuống giường.
- Nào có chứ. Anh hai ngồi đi.
Mạch Tư dáng người cao ráo khỏe mạnh, so với em trai nhiều khi xấp xỉ bằng Dương Đình Phong, hiện tại đã 27 tuổi, lần này trở về nhà là muốn ăn mừng năm mới sắp đến với gia đình, sẵn tiện đem con dâu tương lai theo về cùng để giới thiệu, cho nên tâm tình có chút cao hứng.
- Chỉ mới 2 năm thôi đã cao như vậy rồi. Tiểu Quai của anh không còn nhỏ nữa. - Mạch Tư thuận tay xoa đầu Mạch Quai, cười nói.
- Anh hai cũng sắp kết hôn rồi, không định ra mắt chị dâu cho em xem sao? - Mạch Quai cười trừ, đẩy cánh tay Mạch Tư đá lông mày.
- Đương nhiên. Bất quá chị dâu còn chưa sẵn sàng, hẳn đến ngày mai gia đình chúng ta cùng tụ họp trò chuyện cùng nhau luôn.
- Vậy chị ấy hiện tại ở đâu?
- Ở khách sạn. - Mạch Tư nhàn nhạt thở dài, chống tay lên giường nói.
- Vậy là anh hai không thể ngủ cùng với em? - Mạch Quai ủy khuất nói.
- Thằng nhóc này, lớn như vậy còn muốn ngủ với anh? - Mạch Tư ha hả cười, đưa tay gõ nhẹ vào đầu hắn, ngã lưng nằm trên giường.
- Cũng hai năm rồi còn gì. Haizz, anh hai? - Mạch Quai nặng nề thở dài, thần sắc u buồn nhìn xuống chân mình.
- Chuyện gì? - Mạch Tư nhận ra thanh âm người nọ có điểm bất thường, chau mày hỏi.
- Ba mẹ... không còn hòa đồng như trước được nữa.
Mạch Tư rũ mi mắt, trầm mặc một lúc, liền nâng người ngồi dậy.
- Anh biết, anh chỉ mong lần này trở về, nhanh chóng ra mắt con dâu tương lai cho ba mẹ, ba mẹ có thể vì cháu chắt sau này mà hòa đồng một chút.
- Nhưng căn bản chính là không thể, ba thì dọn ra ngoài ở, mẹ thì cả ngày ra ngoài bôn ba công việc, bà ngoại thì mất, anh hai lại sắp kết hôn, em ở căn nhà này chi bằng chết đi cho rồi. - Nói đến đây Mạch Quai không kiềm được nghẹn ngào rơi lệ, nhắm nghiền hai mắt khóc thành tiếng.
- Ngoan, đừng khóc. - Mạch Tư ngồi bên cạnh đau lòng nhìn hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, bàn tay cao thấp vỗ về lưng hắn.
- Ba mẹ chưa bao giờ quan tâm tới chúng ta cả. - Mạch Quai vươn tay chùi sạch nước mắt, uất ức nói.
- Nhưng mà bà ngoại quan tâm chúng ta, còn có anh quan tâm em nữa, không phải sao? - Mạch Tư chậm rãi buông Mạch Quai, ôn nhu nở nụ cười trấn an.
- Xùy, anh hai sắp kết hôn rồi, thằng nhóc này ai thèm quan tâm nữa chứ!
- Hảo a hảo a, ngày mai sau khi gặp chị dâu, em nhất định sẽ thích chị ấy.
- Thật không? - Mạch Quai nghèn nghẹn một chút, giương hai mắt xác nhận.
- Thật. Được rồi, nhưng mà anh hỏi em, khuya như vậy còn ra ngoài làm cái gì? Em đã đi đâu? - Mạch Tư buổi tối từ khách sạn ra ngoài muốn về nhà tạo bất ngờ cho em trai, cư nhiên lại không thấy một bóng người nào trong nhà, nhớ đến một chuyện liền hỏi.
- Em tới thư viện trả sách. Bên ngoài lại đột nhiên trời mưa.... còn có... - Một lần nữa nhớ đến tình huống trớ trêu kia, hai vành tai Mạch Quai đỏ như trái cà chua, im bặt không nói, mà Mạch Tư ngồi bên cạnh đã sớm phát hiện ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
======= HẾT CHƯƠNG 8 =======