Trình Duy Ân đứng trước cửa nhập cảnh, cầm trong tay cái bảng tạm bợ
để đón khách, trên viết Thiên Quyền hai chữ to bằng tiếng Trung, chăm
chú nhìn đám lữ khách từ trong đi ra, hàng lông mày vốn xinh đẹp nhăn
lại cơ hồ có thể giao nhau.
Kết quả, nàng vẫn tới sân bay đón, không vì sao cả, chỉ là không cam
lòng lãng phí bốn mươi vạn, nếu nàng không đến, ai có thể xác nhận cái
gọi là tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh kia có phải tập đoàn lừa đảo? Vì muốn
nàng giữ lời, Duy Trạch còn cho nàng xem tin trên mạng liên quan Bắc Đẩu Thất Tinh, nghe nói đó là một tổ chức so với phần tử khủng bố còn kinh
khủng hơn, có thể giết người, cũng có thể cứu người, có thể hại người,
cũng có thể giúp người, chỉ cần nhận công tác, chưa từng thất bại qua,
nhưng cũng bởi vì xác suất thành công 100%, bọn họ thu phí cao làm người ta líu lưỡi, bình thường giá quy định là từ 200 ngàn đôla Mỹ trở lên.
200 ngàn đô! Vậy vì sao bọn họ tự nguyện lấy giá 400 ngàn tiền Hồng Kông nhận ủy thác của Duy Trạch? Tuy nhiên cũng có thể! Có phải Duy Trạch gặp gỡ kẻ mạo danh Bắc Đẩu Thất
Tinh? Được, cho dù không bị lừa, như vậy, Bắc Đẩu Thất Tinh thiện ác khó phân, trời mới biết mời những người đó đến có nguy hiểm không? Nghĩ tới mức đau ôm đầu, nàng càng nghĩ càng bất an, hôm nay mặc kệ người của
Bắc Đẩu Thất Tinh có đến không, nàng đều hao tổn tâm trí, Duy Trạch nhất định là ngại nàng chưa quan tâm đủ nhiều tới công ti, nên mới khiến
nàng không đồng ý cũng phải đi tìm phiền toái.
Mở mắt ra, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, lại nhìn các lữ khách nhập
cảnh, nàng đơn giản cầm cái bảng giơ lên, tiếp theo, nàng thoáng nhìn
trên bảng Duy Trạch viết là Thiên Quyền.
Thiên Quyền? Còn nói danh hiệu gì đó! Cũng không phải tình báo viên
007, nàng thật tò mò vị chuyên gia mà Duy Trạch dùng nhiều tiền như vậy
mời đến rốt cuộc là bộ dáng gì.
Sẽ không phải là người hung dữ mắt trợn trừng chứ? Khủng bố hơn cả
phần tử khủng bố? Trời ơi, nếu sát tinh kia tới, nàng sao ứng phó được?
Lại lần nữa đưa mắt nhìn cửa nhập cảnh, nàng tiếp tục chờ đợi.
Lúc này, một người đàn ông Á Đông hung ác đi ra, nàng trong lòng hơi
kinh sợ, có điểm xúc động muốn giơ bảng đứng lên, nhưng người nọ cũng
không thèm liếc mắt một cái tới cái bảng của nàng, hờ hững đi qua mặt
nàng. Nàng vụng trộm quay đầu ngắm bóng dáng người nọ, lặng yên thở dài
nhẹ nhõm một hơi.
May không phải hắn! Bằng không nàng cũng không có dũng khí đưa người đáng sợ đó trở về……
Đột nhiên nàng giật mình, một cái bóng xuất hiện gần nàng, nàng vội
vàng quay đầu lại, tầm mắt nhìn đúng vào một cái caravat màu bạc được
thắt một cách đoan chính, giật mình ngạc nhiên, ánh mắt nhìn lên trên,
một gương mặt tuấn dật nho nhã lập tức kích động tiến vào mắt nàng.
“Xin chào, tôi là Thiên Quyền.” Giọng nói trầm thấp có lực, áp chế tiếng ồn từ bốn phía.
Nàng hơi giật mình, nam nhân anh tuấn tuấn lãng này chính là Thiên Quyền? Thật khác xa so với tưởng tượng của nàng!
Một đầu tóc ngắn chỉnh tề, trên khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ rực rỡ mang một chiếc kính mắt gọng vàng, tăng thêm vẻ trí thức xuất chúng; Một
thân âu phục tối màu bao lấy dáng người cao gầy của hắn, phụ trợ đúng
mức khí chất tôn quý bức người……
Giờ phút này, những hình dung trong đầu nàng là hung ác, lỗ mãng,
khủng bố đều nháy mắt biến mất, Thiên Quyền trước mắt bộ dáng sạch sẽ
nhã nhặn lại cẩn thận tỉ mỉ lập tức chiếm được hảo cảm của nàng.
Qua vài giây, nàng mới phát hiện chính mình trố mắt nhìn chăm chú rất không lễ phép, hơi xấu hổ hắng giọng, đổi bảng sang cầm tay trái, vươn
tay phải nói: “Xin chào, tôi là Trình Duy Ân của xí nghiệp Hải An.” Gia
Cát Tung Hoành gật gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay nàng. Kỳ thật từ lúc ra
tới cửa, thoáng nhìn cái bảng hắn đã bắt đầu đánh giá nàng.
Nàng bộ dạng không được coi là xinh đẹp, nhưng cũng rất nhẹ nhàng
khoan khoái thuận mắt, mái tóc dài thẳng được buộc đơn giản sau gáy, lộ
ra đường nét gương mặt thanh tú, trắng nõn trang nhã, một thân áo vàng
nhạt đơn giản, váy cùng tất màu cà phê, bày ra một cách vừa phải đường
cong cân xứng của nàng.
Theo điều tra của hắn, Trình Duy Ân là con gái lớn của Trình Nhất
Hoa, mới hai mươi lăm tuổi, trước mắt toàn bộ xí nghiệp Hải An là do
nàng quản lí. Cái nhìn của người khác đối với nàng không ngoài vội vàng
xao động, sơ ý, thiếu kiên nhẫn, không thạo kinh doanh quản lý. Nhưng
truyền thông cũng có một góc độ khác nhìn nhận nàng, nói nàng dễ mềm
lòng, thiện lương, cần kiệm lại nhiệt tình, trong thế hệ thứ hai của xí
nghiệp, xem như người có nhân tính nhất và vô giá nhất. Chỉ là, với một
xí nghiệp mà nói, cá tính chỉnh thể của nàng lại là khuyết điểm, trên
thương trường, không được mềm lòng, thiện lương, càng không thể vội vàng xao động, sơ ý, bởi vậy xí nghiệp Hải An thua trong tay nàng một chút
cũng không ngoài ý muốn.
“Anh đúng là …. Thiên Quyền của “Bắc Đẩu Thất Tinh”?” Nàng không thể không xác nhận lần nữa.
“Đúng vậy.”
“Tôi không nghĩ là thật sự sẽ có người đến……” Trình Duy Ân há miệng hít một hơi, vẫn không thể dời tầm mắt.
Nam nhân trước mắt này có vẻ thật nhã nhặn, một chút cũng không giống lính đánh thuê khủng bố trong báo……
“Vì sao? Cô cho là âm mưu trên mạng?” Hắn nhướn mày, cười hiểu rõ.
“Đây là…… Ai cũng có thể nghĩ vậy mà. Loại giao dịch này chỉ dựa vào
niềm tin thôi……” Nàng lúng ta lúng túng nói. Thiên Quyền cười rộ lên mê
người sẽ làm người ta hít thở không thông, nàng đột nhiên cảm thấy hô
hấp có điểm khó khăn.
“Thật vậy, cô nghĩ thế tuyệt đối không phải việc lạ. Chúng ta có thể
đi chưa?” Hắn thản nhiên nói, cũng không muốn nói thêm gì về đề tài này.
Trên thực tế, hắn lần này đến cũng muốn tốc chiến tốc thắng, không
lãng phí nhiều tinh lực vì loại cát-xê tí tẹo này , đương nhiên, có thân chủ giống Trình Duy Ân, hai ba lần là xong, xí nghiệp Hải An, hắn cam
đoan không tới một tuần có thể tới tay.
Trình Duy Ân thấy được sự lãnh đạm của hắn, hơi sửng sốt, không hề
nhiều lời, xoay người chỉ bên ngoài nói: “Xe ở bên ngoài, xin đi theo
tôi.”
Hắn khẽ giơ tay, hơi đẩy gọng kính mắt lên, đi theo sau nàng ra khỏi đại sảnh sân bay.
Trình Duy Ân đi trước, trong lòng nhất thời cảm thấy không thoải mái, nam nhân này đẹp trai thì đẹp thật, nhưng quá lạnh lùng, làm hảo cảm
của nàng với hắn lập tức tổn hại một nửa.
Thực vênh váo! Nàng chờ xem ngày mai hắn làm sao cứu lại Hải An.
Đang than thở trong lòng, một âm thanh quen thuộc nhưng làm người ta chán ghét đột nhiên gọi nàng.
“Hắc, đây không phải Trình Duy Ân tiểu thư sao?”
Nàng cau mày quay đầu, sắc mặt lập tức sa sầm, thiếu đông Tập đoàn
Đức Lai Đường Thiệu Tông cư nhiên cũng xuất hiện ở đây? Thật là sự trùng hợp chết tiệt!
“Sao? Em đặc biệt đến sân bay đón anh sao?” Đường Thiệu Tông nhanh
chóng đến gần, mê đắm nhìn nàng, ngoài miệng ngả ngớn tươi cười.
“Đừng nằm mơ!” Nàng không thèm liếc hắn một cái, xoay người muốn chạy.
Nàng ghét nhất bị cặp mắt to thao láo như mắt trâu của Đường Thiệu
Tông nhìn, người ta đều nói hắn là cái gì mà quý tộc độc thân đẹp trai
nhất, rất được yeu thích bởi mày rậm mắt to, dáng người tráng kiện như
vận động viên, cùng với gia tài bạc triệu khó có thể đếm hết……
Hừ! Thật sự là đủ rồi, với nàng mà nói, hắn chẳng qua chỉ là một quả bóng ghê tởm lại âm hiểm mà thôi!
“Đợi chút, nếu đã gặp, không bằng cùng đi ăn một bữa ăn đêm.” Đường
Thiệu Tông rất nhanh bắt lấy tay nàng, cũng không muốn khinh địch để
nàng chạy mất.
Tập đoàn Đức Lai nhắm trúng thế lực của xí nghiệp Hải An ở Hồng Kông
trong giới hàng hải từ rất sớm, có các cứ điểm dày đặc ở vùng duyên hải
của Trung Quốc, bởi vậy từ năm trước đã triển khai kế hoạch sáp nhập.
Nhưng, ngoại trừ mạng lưới hàng hải của Hải An hấp dẫn hắn, Trình Duy Ân cũng là nguyên nhân chính khiến hắn tích cực tham gia.
Trình Duy Ân khác hẳn với mẫu con gái kiều diễm dịu dàng mà hắn
thích, nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên hắn thấy nàng đã rất muốn
nàng, có lẽ tính tình ương ngạnh lại bướng bỉnh của nàng khơi dậy dục
vọng chinh phục của hắn, nàng càng chống cự hắn càng không buông tay.
“Thực xin lỗi, tôi không rảnh.” Trình Duy Ân tránh tay hắn, tận lực kìm nén tính tình, không muốn gây sự trước nhiều người.
“Nhưng anh rảnh, Trình tiểu thư, nếu sau khi Hải An bị mua lại em hy
vọng có thể tiếp tục công tác, tốt nhất ngoan ngoãn theo anh đi ăn
chút.” Đường Thiệu Tông lời nói mang uy hiếp.
“Anh……” Nàng tức giận cắn răng quát lên: “Anh thật là đồ tiểu nhân ti bỉ, Hải An tuyệt đối sẽ không lọt vào tay các người!”
“Chỉ còn là vấn đề thời gian, em cho là còn hy vọng sao?” Đường Thiệu Tông đắc ý cười to.
“Chưa đến phút cuối, ai thắng ai thua còn chưa biết được!” Nàng trừng mắt nhìn hắn, kiên cường phản bác.
“Đừng chống cự nữa!” Đường Thiệu Tông phút chốc lại một tay ôm nàng
vào lòng, kề sát mặt nàng, hạ giọng cười dâm đãng, “Nếu em theo anh một
đêm, có thể anh sẽ lo giúp nhà họ Trình giữ lại một ghế trong hội đồng
quản trị……” Trình Duy Ân giận không nén nổi, không chút nghĩ ngợi liền
vung tay đấm vào mũi hắn.
“Oái!” Đường Thiệu Tông đau như mũi bị gãy, rống lên.
“Thiếu gia!” Hai tùy tùng theo sau hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
Biến hóa này khiến mọi người giật nảy mình, ngay cả Gia Cát Tung
Hoành cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới, Trình Duy Ân dịu dàng mềm mại còn có khuyết điểm lớn nhất, xúc động!
Trình Duy Ân đấm Đường Thiệu Tông một cái, đương nhiên là rất thống
khoái, nhưng nàng cũng bị dọa bởi hành vi của chính mình, hơn nữa lúc
này nàng mới phát hiện, thì ra đánh người cũng sẽ đau, tay nàng hiện tại đau chết đi được!
“Mày…… Con đàn bà này dám đánh tao!” Đường Thiệu Tông giận điên ngẩng đầu, hắn đường đường là thiếu đông Tập đoàn Đức Lai, Trình Duy Ân lại
to gan đánh hắn trước mặt mọi người? Trình Duy Ân bất an liếc nhìn bốn
phía, nghĩ rằng đánh cũng đã đánh rồi, chỉ đơn giản là đấm ra một cú,
căm giận hất cằm lên, không luồn cúi khuất phục nói: “Anh…… Đồ háo sắc
anh cút xa một chút cho tôi! Kiếp này đừng vọng tưởng chạm vào một sợi
tóc của tôi!” Đường Thiệu Tông giận mày dựng ngược, rủa: “Mẹ mày! Mày
thật sự tưởng tao không làm được gì mày sao? Hôm nay hãy xem xem tao có
thể động vào mày không!” Dứt lời, hắn vung tay lên, một trong hai gã tùy tùng lập tức tới gần Trình Duy Ân.
Trình Duy Ân hoảng sợ lui về sau, phát hiện mình gặp phải rắc rối lớn, sắc mặt lập tức trắng xanh, không biết làm sao mới tốt.
Ngay lúc tên tùy tùng kia nhanh tay sắp bắt được nàng, Gia Cát Tung
Hoành xoay mình ra tay bắt lấy cổ tay người nọ, không nhanh không chậm
nói: “Đừng náo loạn nữa, làm khó một cô gái, chẳng lẽ chúng mày muốn mọi người chê cười sao?” Hắn nhúng tay làm cho Trình Duy Ân ngây người một
chút, nói thật, bị Đường Thiệu Tông quấy rầy, nàng đã sớm quên sự tồn
tại của hắn.
Đường Thiệu Tông thấy có người ra tay giúp Trình Duy Ân, nheo mắt lại đánh giá, không để con người tuấn nhã này vào mắt chút nào.
“Xú tiểu tử, việc của bổn đại gia tốt nhất mày đừng động vào, nếu không thì bị thương tao cũng không chịu trách nhiệm.”
“Thiếu đông của Tập đoàn Đức Lai làm khó dễ một cô gái ở sân bay, anh không sợ tin tức này lan ra, tổn hại danh dự nhà họ Đường sao?” Gia Cát Tung Hoành đương nhiên cũng nghiên cứu về Đường Thiệu Tông, vị công tử xuất thân nhà giàu phong lưu háo sắc này làm nhiều việc càn rỡ ác
bá, bình luận của thương giới đối với hắn cũng không sai.
“Hừ, mày cũng tinh mắt đấy, nhận ra Đường Thiệu Tông ta……” Đường Thiệu Tông sắc mặt vừa lòng.
“Đường thiếu gia chuyện xấu quá nhiều, tôi sao lại không biết?” Gia Cát Tung Hoành nở nụ cười khinh miệt.
“Mày……” Đường Thiệu Tông biến sắc, lửa giận dâng cao.
Trình Duy Ân lo lắng “chuyên gia” nàng tốn bốn mươi vạn mời đến sẽ
chịu khổ trên chiến trường, liền kêu nhỏ: “Thiên Quyền tiên sinh, chúng
ta đi thôi……” Đường Thiệu Tông giật mình, thì ra tiểu tử này là đồng bọn với Trình Duy Ân, tức giận đến mặt mũi vặn vẹo, liếc tùy tùng của hắn
ra hiệu.
Tên bị Gia Cát Tung Hoành giữ tay hiểu ý, một tay kia không hề báo
trước liền đấm tới mũi Gia Cát Tung Hoành, Trình Duy Ân thấy thế kinh
ngạc há hốc mồm, nghĩ rằng giờ thì xong đời, vị Thiên Quyền dáng vẻ hào
hoa phong nhã sẽ bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Nhưng lo lắng của nàng chỉ là dư thừa, Gia Cát Tung Hoành mắt chợt
lóe, dễ dàng tránh được nắm đấm của người nọ, hơn nữa vẫn chưa làm gì
tiếp, thì người nọ tựa như bị cái gì đánh trúng, hô to một tiếng, cầm
bàn tay chính mình ngã xuống một bên.
Một người khác lập tức vọt lại, nhưng hắn chỉ mới bước được hai bước, đột nhiên cảm thấy hai luồng gì đó nóng rực chiếu vào mắt, tiếp theo
hai mắt bị một trận đau đớn, đau đến mức ôm chặt mắt ngã xuống đất kêu
điên cuồng.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang chứng kiến ngây ra, chính
Đường Thiệu Tông cũng không rõ hai tên tùy tùng thân thể cường tráng của hắn bị đánh ngã ra sao.
Trình Duy Ân lại ngây ngốc đứng tại chỗ, chỉ vì trong nháy mắt vừa
rồi nàng tựa hồ thấy mắt Thiên Quyền chợt lóe sáng, tiếp theo hai gã kia gục xuống……
Thật sự là rất quỷ dị! Nàng kinh ngạc nghĩ.
Sự việc này đã khiến đội bảo an của sân bay tới, Gia Cát Tung Hoành
bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười, xoay người kéo tay Trình
Duy Ân rời đi.
Trình Duy Ân bị kéo đi nhưng vẫn quay đầu nhìn lại, cho tới khi ra
khỏi sảnh sân bay, đi vào bãi đỗ xe, mới giật mình hoàn hồn, không hiểu
ra sao hỏi: “Này, vừa rồi…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Hắn thản nhiên nói.
“Sao có thể không có việc gì? Anh đánh họ bị thương……” Nàng mở lớn miệng.
“Cô thấy tôi ra tay sao?” Hắn buông tay nàng ra, hỏi lại như chưa có gì xảy ra.
Trên thực tế, hắn chỉ dùng tia laser trong mắt bắn ra giáo huấn hai
người kia một chút thôi, loại việc này không cần giải thích với Trình
Duy Ân, mỗi thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đều có siêu năng lực biến
chủng, trên cơ bản, đây là bí mật của họ.
“Không ư……” Nàng thì thào.
“Không phải, việc họ bị thương không liên quan tới tôi.” Hắn khẳng định chắc chắn.
“Nhưng……” Nàng vẫn cảm thấy rất đáng nghi.
“Xe cô ở đâu?” Hắn lười không muốn nói thêm, bước về phía trước.
Nàng biết hắn không muốn nói tiếp, liền đuổi theo sát sau lưng hắn,
miệng lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn biết ánh mắt của anh có phải đã sáng lên
không thôi……”
Gia Cát Tung Hoành rùng mình, phút chốc đứng lại, quay đầu nhìn nàng chăm chú, biểu tình nghiêm túc. “Cô nói gì?”
Nàng bị bộ dáng tuấn lệ của hắn làm chấn động, cuống quít dừng bước, khó hiểu nói: “Sao vậy?”
“Cô vừa nói gì?” Hắn thực cảm thấy ngoài ý muốn, nàng lại có thể phát hiện ánh sáng nhạt ở đáy mắt hắn! Chuyện này chưa từng có người nào chú ý tới……
“Không có gì, đại khái là tôi hoa mắt, nghĩ là mấy tên tay chân của
Đường Thiệu Tông ngã xuống có liên quan đến ánh mắt sáng lên của anh……”
Nàng cười cười, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn, ánh sáng trong
mắt hắn nhất định là phản quang từ đèn trong đại sảnh sân bay, không cái gì đáng ngạc nhiên.
Gia Cát Tung Hoành vẫn nhìn nàng chằm chằm, ai nói Trình Duy Ân sơ ý? Sức quan sát của nàng rất tốt! Xem ra, hắn cần phải cẩn thận một chút
mới được.
“Đúng vậy, nhất định là cô hoa mắt.” Hắn thuận theo lời nàng, trong lòng đã sinh cảnh giác.
“Nói cũng đúng!” Nàng cười tự giễu, đi tới chỗ xe mình, mở cửa xe,
trước khi lên lại nhịn không được hỏi: “Có điều, tôi rất muốn biết anh
dùng phương pháp gì đánh ngã hai người kia.”
Hắn mở cửa xe phía cạnh ghế lái (Trình Duy Ân lái xe, anh này ngồi cạnh), liếc nàng một cái, châm chọc nói: “Tôi không đánh hai người kia, Trình
tiểu thư, người đánh thực sự là cô.” Nói xong, hắn thản nhiên ngồi vào
xe.
Nàng hơi kinh ngạc, bị hắn nói làm mặt đỏ lên.
Lại không phải sao? Nàng đấm Đường Thiệu Tông một cú rất mạnh, mọi
người đều thấy, còn hắn cùng hai gã tùy tùng kia cũng chưa từng động
thủ, từ đầu tới cuối đều chỉ né tránh mà thôi.
Ngượng ngùng ngồi trên xe, khởi động động cơ, hướng tới khách sạn,
nàng không đề cập chuyện vừa rồi nữa, sửa lời nói: “Có cần tôi nói rõ về chuyện ngày mai với anh không? Hải An của chúng tôi……”
“Không cần, toàn bộ giao hết cho tôi xử lý, bây giờ đưa tôi đến khách sạn, ngày mai, cô ở tòa nhà chính của xí nghiệp Hải An chờ tôi là
được.” Hắn cúi đầu xem tư liệu lấy từ cặp da, cũng không ngẩng đầu lên
nói.
“Nhưng, anh khẳng định anh nhất định có thể……”
“Tôi khẳng định.” Hắn quay đầu nhìn nàng, trên mặt có kiên định, chân thực đáng tin.
“Ồ……” Nàng không quá yên tâm mà thở ra một hơi.
Người này tuy trầm ổn chắc chắn, làm cho người ta có cảm giác thực
tin cậy, nhưng điều mà xí nghiệp Hải An phải đối mặt là Tập đoàn Đức Lai tài lực khổng lồ, cùng các cổ đông lớn không giữ tín nghĩa.
Hắn muốn dùng cách gì để cứu lại công ty của nàng? Đáp án chỉ có thể chờ ngày mai mới có thể công bố.
Hội nghị của xí nghiệp Hải An diễn ra vào mười giờ sáng, Đường Thiệu
Tông là đại diện Tập đoàn Đức Lai chín giờ đã đến tòa nhà chính của xí
nghiệp Hải An, hơn nữa thị uy đi lại tuần tra từng phòng ban, sắc mặt
đắc ý dạt dào như muốn nói cho mỗi nhân viên, hắn lập tức sẽ trở thành
chủ mới của xí nghiệp Hải An.
Trình Duy Ân một đêm không ngủ, sáng sớm mắt thâm quầng bước vào công ty, rất nhiều nhân viên lâu năm đều làm phiền nàng, hỏi việc liên quan
tới chuyện công ty bị mua lại, mỗi người đều lo lắng không biết có nằm
trong danh sách bị giảm biên chế, mất kế sinh nhai hay không.
“Yên tâm đi! Sẽ không sao, xin mọi người yên tâm tiếp tục làm việc.”
Nàng tươi cười trấn an cảm xúc từng nhân viên, nhưng trời mới hiểu nàng
lo lắng bao nhiêu, mắt thấy đã gần mười giờ, vị Thiên Quyền kia còn chưa thấy bóng dáng, hại nàng lo tới sắp bạc đầu.
“Chị, đừng lo! Thiên Quyền nhất định sẽ đến.” Trình Duy Trạch cũng là một cổ đông vì có chị làm chỗ dựa, đương nhiên, hắn cũng phải tới xem
xem Thiên Quyền tột cùng trông như thế nào.
“Hắn sẽ đến sao? Vừa rồi chị gọi điện đến khách sạn, lễ tân nói hắn
ra ngoài từ sớm, em nói xem, hắn có phải chỉ đến lộ cái mặt rồi chạy
luôn chứ?” Nàng bắt lấy ống tay áo Trình Duy Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn
tràn ngập kinh hoàng.
Hiện tại, tất cả hy vọng đều đặt trên người kia, nếu Thiên Quyền cứ chạy trốn như vậy, hôm nay nàng sẽ xong đời!
“Sẽ không, Bắc Đẩu Thất Tinh cũng không phải chỉ có hư danh, chị tin
em đi.” Trình Duy Trạch vỗ vỗ vai nàng, hắn tuy nhỏ hơn Trình Duy Ân bốn tuổi, lại cao hơn nàng một cái đầu, người không biết thường nghĩ hắn là anh.
“Chị tin em, cũng rất muốn tin hắn, nhưng…… Theo tư liệu trong tay
chị, Đức Lai đã mua trên thị trường hơn 40% cổ phần công ty, nếu kể cả
cổ phần họ mua từ nhóm đổng sự, khẳng định vượt quá 50%…… Đến lúc đó……”
Nàng mệt mỏi tựa đầu vào vai hắn, cảm giác đau lòng sâu sắc khi nghĩ các nguyên lão từng kề vai sát cánh với cha năm xưa, tới lúc khẩn yếu quan
đầu đều phản chủ, nối giáo cho giặc.
“Sự tình chưa tới phút cuối, chưa nên dễ dàng bỏ cuộc, đây là câu tâm đắc của em rút ra khi chơi game.” Hắn nửa đùa cợt, cố làm dịu tâm tình
của bà chị.
Nàng nghe vừa bực mình vừa buồn cười, ngẩng đầu trừng mắt với hắn.
“Chơi điện tử giúp em rút ra châm ngôn này? Chị thật cảm động quá đi!”
“Vốn là vậy mà, có rất nhiều ví dụ về việc đến giây cuối cùng chuyển bại thành thắng!” Hắn nở nụ cười trẻ con.
“Quên đi, đầu chị đủ đau rồi, đừng nói về cái việc chơi game của em
nữa, mau vào phòng họp chuẩn bị họp đi!” Nàng đẩy hắn vào, chỉ có thể
cứng đầu ứng chiến.
Chị em hai người đi vào phòng họp, bên trong không khí vừa vặn chia
làm hai kiểu trái ngược, đám người Đường Thiệu Tông ai cũng sắc mặt sung sướng, mà vài vị đổng sự của Hải An thì vẻ mặt ủ dột, giống như sẽ bị
tuyên án tử hình.
Nàng tới ngồi vào ghế chủ tịch của mình, nhìn kim đồng hồ chạy từng
giây, mười ngón tay không ngừng gõ loạn lên bàn, ngực bức bối, trên cũng không phải, dưới cũng không phải. Khi kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ,
Đường Thiệu Tông cười đứng lên, nói với mỗi người đang ngồi ở đây: “Xem
ra cuộc họp hôm nay không cần mở, bởi vì từ nay trở đi, Hải An đã chính
thức trở thành một phần của Tập đoàn Đức Lai chúng tôi……”
“Đừng nóng vội, hãy khai báo cổ phần công ty chúng tôi trong tay anh trước, Đường tiên sinh.” Trình Duy Ân sắc mặt tái nhợt nói.
“Còn muốn tôi nói rõ sao? Trong tay tôi có 40% cổ phần Hải An, Trần
đổng sự và Vương đổng sự đều tự nguyện theo tôi, vậy là cộng thêm 12%
trong tay họ nữa……” Đường Thiệu Tông càn rỡ cầm giấy tờ cổ phần ném lên
bàn trung ương.
“Nhưng Vương đổng sự còn chưa tới, ông ấy……” Nàng thấy chỗ ngồi của Vương đổng sự còn trống, vội la lên.
“Ông ta đã sớm đáp ứng ta, Trình Duy Ân, cô hết hy vọng rồi!” Hắn cười âm hiểm.
Nàng á khẩu không trả lời được, Vương đổng sự là người phản bội sớm
nhất, hắn có tới hay không kỳ thật đối với kết quả toàn bộ quá trình
cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
“Hiện tại, cô có thể tuyên bố thoái vị, Trình Duy Ân……” Đường Thiệu Tông không khách khí nói.
“Anh……” Nàng đang mở miệng mắng, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Gia Cát Tung Hoành thong dong đi vào, ngồi xuống chỗ bên người Trình Duy Ân.
“Thực xin lỗi, tôi đến muộn.” Hắn gật gật đầu với Trình Duy Ân.
Thấy hắn cuối cùng cũng xuất hiện, nàng bỗng nhiên cảm thấy không còn chút sức nào. Hắn lúc này mới đến, còn có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Ai!
Trình Duy Trạch âm thầm thở ra, thì ra người này chính là Thiên Quyền? Đẹp trai quá đi! (Duy Trạch dễ thương quá đi)
Đường Thiệu Tông kinh ngạc trợn to mắt, người đàn ông tuấn nhã này
không phải là người tối qua ở sân bay sao? Hắn chạy đến đây làm gì?
“Mày rốt cuộc là ai?” Đường Thiệu Tông giận dữ hỏi.
“Tôi là cố vấn mà Trình tiểu thư ủy thác, những gì liên quan đến việc Đức Lai sáp nhập Hải An, hiện tại do tôi xử lý.” Gia Cát Tung Hoành tao nhã cười cười.
“Cố vấn? Hừ hừ, mày có thể xử lý cái gì? Xí nghiệp Hải An đã sắp là của tao……” Đường Thiệu Tông hừ một tiếng, cười.
“Chưa chắc!” Gia Cát Tung Hoành nhíu mày, khóe miệng có ý cười làm người ta bất an.
“Có ý gì?” Đường Thiệu Tông nhướn mày, cảnh giác.
Gia Cát Tung Hoành chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ hắn, đem một phần
văn kiện đặt trước mặt hắn. “Đây là thư ủy thác của đổng sự Vương Trung
Đạt, ông ấy đã đem 7% cổ phần xí nghiệp Hải An trên danh nghĩa của mình
giao cho tôi.” Hắn vừa nói, cơ hồ làm cho đoàn người Đường Thiệu Tông
sắc mặt đại biến.
Trình Duy Ân vừa kinh ngạc vừa vui mừng mở to mắt, nàng và Trình Duy
Trạch nhìn nhau, đều cảm thấy trước mắt hiện ra phép màu, mà Thiên Quyền là pháp sư lợi hại nhất!
“Điều này sao có thể?” Đường Thiệu Tông cầm văn kiện lật xem, trên đó ghi rõ ràng Vương Trung Đạt đã sang tên 7% cổ phần công ti cho…… Gia
Cát Tung Hoành? Thì ra người này tên Gia Cát Tung Hoành? Sao hắn lại cảm thấy như đã từng nghe tên này ở đâu rồi? Hắn kinh hãi thầm nghĩ.
“Chị em họ Trình có số cổ phần chiếm gần 38%, các cổ đông khác có
10%, hơn nữa 7% của Vương đổng sự, đã vượt qua một nửa số cổ phần, Đường tiên sinh, có thể tỉnh mộng làm chủ Hải An rồi.” Gia Cát Tung Hoành
không khách khí tuyên bố.
“Mày……” Đường Thiệu Tông không sao tin nổi, tốn thời gian gần nửa
năm, đầu nhập vô số kim ngạch, cuối cùng lại có kết quả thế này!
“Chuyện này đã xong, mời rời khỏi!” Gia Cát Tung Hoành trở về chỗ cạnh Trình Duy Ân, ngồi xuống.
“Đáng giận, mày đã làm gì Vương đổng sự?” Đường Thiệu Tông không cam lòng chụp lấy bàn, lập tức bị luật sư của hắn giữ chặt.
“Đường thiếu gia, người này đắc tội không nổi đâu, hắn chính là người làm ai trên thương trường nghe tên cũng phải biến sắc, “Lãnh Lệ quý
công tử”!” Luật sư ghé vào tai hắn nói nhỏ.
“Khó trách!” Đường Thiệu Tông hô nhỏ một tiếng. “Khó trách tôi cảm
thấy đã nghe qua tên anh, thì ra anh chính là người gần đây đánh tan
Khoa học kĩ thuật SIMO, Gia Cát Tung Hoành!”
“Hân hạnh.” Gia Cát Tung Hoành cười nhẹ, một chút cũng không để ý bị nhận ra.
“Thì ra anh là Gia Cát Tung Hoành?” Trình Duy Ân quay đầu nhìn hắn.
“Đúng vậy.”
“Không nghĩ tới Gia Cát Tung Hoành đại danh lừng lẫy lại vì vụ Hải An nho nhỏ này mà bay đến Hồng Kông.” Đường Thiệu Tông ghen ghét nhìn hắn.
“Chỉ cần thù lao cao, tôi có thể bán mạng.” hắn thản nhiên nói.
“Trình Duy Ân tốn bao nhiêu tiền mời anh?” Đường Thiệu Tông vừa hỏi, Trình Duy Ân lập tức trở nên khẩn trương.
“Đây là việc riêng của tôi, không công khai.”
“Được lắm, chờ xem, tôi tuyệt đối không dễ dàng buông tay với Hải
An.” Đường Thiệu Tông tức giận để lại những lời này, rồi mang người của
hắn rời khỏi phòng họp.
Các đổng sự vui mừng đem tin tốt truyền ra ngoài.
Trình Duy Ân hưng phấn cầm tay Gia Cát Tung Hoành, cảm kích nói: “Cám ơn anh! Thật sự vô cùng cám ơn ngươi! Tuy tôi không biết anh làm thế
nào biến ra được phép màu này, nhưng thật sự vô cùng cảm ơn sự hỗ trợ
của anh……”
“Đừng khách khí.” Lòng bàn tay nàng mềm mại ấm nóng, ngoài ý muốn tác động tới cảm giác từ nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng hắn, nhìn đôi mắt trong trẻo không tạp chất của nàng, hắn bất giác mỉm cười trong lòng.
Chưa từng gặp qua người trực tiếp thẳng thắn giống nàng, nàng tựa hồ
cũng không che dấu vui buồn yêu ghét, vui thì cười, bi thương thì khóc,
cuộc đời với nàng mà nói là bằng phẳng lại không có dối trá!
Nếu nàng biết mục đích chân chính hắn tới đây, sẽ có cảm tưởng gì? Lòng hắn trầm xuống.
Lấy số tiền lớn cùng vũ lực mua được 7% cổ phần của Vương Trung Đạt,
hắn đã triển khai bước đầu ăn Hải An, kế tiếp, bằng tốc độ công kích của hắn, không quá một tháng, Hải An sẽ lọt vào tay hắn, đến lúc đó, Trình
Duy Ân có chịu được đả kích này không? Không, hắn xác định, điều mà
người trọng tình trọng nghĩa như nàng không thể chịu đựng được nhất,
chính là phản bội, cho nên nàng nhất định sẽ không ổn.
Nhưng cảm giác của nàng cũng không ở trong phạm vi lo lắng của hắn,
Thiên Xu muốn Xí nghiệp Hải An thì hắn sẽ giúp Thiên Xu lấy về tay, mỗi
người trong Bắc Đẩu Thất Tinh sinh tồn ăn khớp chính là đơn giản như
vậy, sự sống chết của người khác, chưa bao giờ ảnh hưởng quá trình đạt
tới mục đích của họ.
Cho nên, Trình Duy Ân tìm tới hắn, chỉ có thể là nàng xui xẻo, hắn thầm nghĩ.
Trình Duy Trạch lúc này cũng đi về phía hắn, cười nói: “Tôi là Trình
Duy Trạch, tôi chỉ biết Bắc Đẩu Thất Tinh nhất định có thể giúp được
chúng tôi.”
“Xin chào, người trên trang web Bắc Cực Tinh chính là cậu?” Hắn mỉm cười xã giao.
“Đúng vậy! Tôi sớm nghe qua đại danh của Bắc Đẩu Thất Tinh, thật vui
mừng vì có thể gặp một trong số mọi người, Thiên Quyền.” Trình Duy Trạch nóng lòng vươn tay.
“Cám ơn.” Gia Cát Tung Hoành bắt tay hắn, nghĩ rằng tính Trình Duy Trạch thật là giống chị mình.
“Nói cho anh này, trước đây chị tôi còn cho rằng tất cả mấy người đều là kẻ lừa đảo!” Trình Duy Trạch vụng trộm đâm thọc.
Trình Duy Ân nghe xong vội vàng huých hắn một cái, kêu nhỏ: “Em ngậm miệng lại.”
“Trình tiểu thư chỉ là cẩn thận.” Hắn nhìn nàng một cái.
“Đúng đúng! Trên mạng tràn ngập kẻ lừa gạt, tôi cũng phải cẩn thận chút, phải không?” Nàng vội nói.
“Nhưng hiện tại chị có thể yên tâm, thấy chưa, Thiên Quyền đã thay
chúng ta giải quyết mọi việc!” Trình Duy Trạch thư thái cười to.
“Còn chưa coi là hoàn thành, cổ phần công ti trong tay Đường Thiệu
Tông không ít, sau này còn phải đề phòng hắn ra chiêu.” Gia Cát Tung
Hoành cảnh cáo.
“Nhưng hôm nay làm hắn gặp hạn ngã một cú, thật sự là lòng người
khoan khoái! Đúng không, chị?” Trình Duy Trạch chớp chớp mắt với Trình
Duy Ân.
“Đúng vậy! Việc này so với cho hắn một cú đấm còn thống khoái hơn!” Trình Duy Ân cười, làm động tác đấm ra.
Gia Cát Tung Hoành phát hiện các đốt ngón tay phải của nàng tất cả đều bị tụ máu, nghĩ cú đấm tối qua cũng không nhẹ (chị đánh người ta mà chính tay mình thì bầm dập, thật là…).
“Tùy tiện đánh người mà làm không tốt thì sẽ tổn thương chính mình!
Trình tiểu thư, sau này đừng lại xúc động như vậy nữa.” Hắn không nhịn
được nhắc nhở.
Nàng bị nói mặt đỏ lên, vội vàng cho tay phải ra sau lưng.
Trình Duy Trạch không rõ, hỏi thẳng: “Sao vậy? Cái gì tổn thương bản thân? Chị, chị lại gây ra chuyện gì?”
“Không có gì, không có gì, hôm nay toàn thắng, buổi tối đi chúc mừng
một chút đi! Thuận tiện đi hóng gió cùng Gia Cát tiên sinh.” Nàng lập
tức nói sang chuyện khác.
“Buổi tối trường em có việc, phải đi trước, chị đi ăn cùng Thiên Quyền đi!” Trình Duy Trạch cố ý tạo cơ hội.
Theo hắn, vị Gia Cát Tung Hoành này cùng chị mình thật ra rất xứng đôi, liền nắm chắc cơ hội giúp bà chị chậm hiểu này.
“Em thật sự có việc sao? Có phải lại lên mạng đại chiến với mấy người cùng sở thích?” Trình Duy Ân nheo mắt.
“Thật sư không phải mà, em có việc, đi trước.” Trình Duy Trạch khoát tay, nhanh chóng né ra.
Trình Duy Ân không còn cách nào đành lắc đầu, toàn bộ tương lai xí
nghiệp Hải An muốn giao cho Duy Trạch, nhưng đến giờ hắn một chút tự
giác cũng không có, cả ngày chỉ biết chơi điện tử, còn ra thể thống gì?
“Tình cảm chị em hai người rất tốt.” Gia Cát Tung Hoành vừa thu lại tài liệu trên bàn vừa nói.
“Cũng tạm, thường xuyên cãi nhau.” Nàng cười xoay người, giúp hắn thu thập.
“Có cãi nhau mới giống ruột thịt……” Hắn vừa nói, lập tức liên tưởng
đến Diêm Quýnh cùng Đoàn Duẫn Phi, hai kẻ thù trời sinh kia có lẽ kiếp
trước là anh em ruột!
“Bắc Đẩu Thất Tinh là tổ chức như thế nào? Có bảy thành viên ư?” Nàng nhìn hắn, tò mò hỏi.
Hắn dừng một chút, ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi chỉ là tập đoàn lính đánh thuê, thành viên xác thực có bảy người.”
“Những người khác là kiểu người gì? Vì sao các anh lại tạo thành một
tập đoàn kì lạ như vậy? Tình cảm giữa các anh cũng tốt lắm sao?” Trong
lòng nàng có một đống dấu hỏi.
“Đừng tò mò về chúng tôi, Trình tiểu thư, tuy cô là thân chủ của tôi, nhưng phạm vi phục vụ của tôi cũng không bao gồm cung cấp cơ mật trong
tổ chức.” Hắn mỉm cười, nhưng rõ ràng cự tuyệt trả lời những câu hỏi có
liên quan tới Bắc Đẩu Thất Tinh.
Nàng ngạc nhiên ngậm miệng, tự cho là đã thân thiết, không nghĩ tới người ta chỉ là khách sáo với nàng mà thôi.
“Thật xin lỗi……” Nàng xấu hổ cúi đầu trước ánh mắt lạnh như băng của hắn.
Hắn là người khó có thể nắm bắt. Vui buồn không lộ ra mặt, thường
xuyên mỉm cười tao nhã, nhưng loại tươi cười này một chút độ ấm cũng
không có, cảm giác xa cách ngàn dặm, khó có thể tiếp cận.
“Tôi muốn xem thông tin về tình trạng vận chuyển buôn bán của Hải An
trong thời gian gần đây, được không?” Hắn cho giấy tờ vào cặp xách tay,
nói vào việc chính.
“Đương nhiên có thể, đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị một văn phòng cho
anh, chờ một chút thư ký sẽ lấy tư liệu cho anh.” Nàng đưa hắn ra khỏi
phòng họp, quyết định điều chỉnh thái độ chính mình.
Cùng người như Gia Cát Tung Hoành ở chung tốt nhất phải giữ khoảng
cách nhất định, cũng đừng quá nhiệt tình muốn trở thành bằng hữu với
hắn, bởi vì hắn chỉ là lính đánh thuê, không phải bạn.
Nàng tốt nhất phải nhớ kỹ điểm này.