« Cô cô, cháu thế này có được không ? » Độc Cô Khuynh Thành nằm trên
đống cỏ khô, ‘yếu ớt’ hỏi Cố Mộng Tình. Khuynh Thành giống hệt mẹ, lật
mặt tỉnh bơ, với ai cũng vui vẻ được. Mới được vài khắc, nàng đã ngọt
giọng gọi người ta cô cô rồi.
Cố Mộng Tình liếc mắt đánh giá
một cái, gật đầu vừa lòng. « Tốt lắm, kể cả cô phụ ngươi, cũng không
chắc nhìn ra ngươi chính là dùng thuốc mà không phải bị thương thật. »
Giờ phút này, sắc mặt Độc Cô Khuynh Thành tái nhợt, nói năng khó nhọc,
mạch tức loạn xạ nhảy nhót, lại để thêm phần đặc sắc, nàng ta còn điểm
vài vết máu lên khóe miệng, dù ai nhìn cũng không thể hoài nghi.
« Hắn khi nào mới tới ? » Khuynh Thành nghểnh cổ ra ngoài nhìn.
« Đừng vội đừng vội, ta đã gửi tin qua đó rồi, hắn sẽ tới nhanh thôi. »
Khuynh Thành vừa định nói, đột nhiên có người chạy vào. « Môn chủ. »
« Chuyện gì ? » Cố Mộng Tình cùng Khuynh Thành tán gẫu đang vui, vô cùng không thích bị phá quấy.
« Mời Môn chủ nhìn xem. » Người nọ hé ra một mảnh giấy.
Cố Mộng Tình hừ lạnh, vừa nhìn thoáng qua sắc mặt liền đại biến. « Phân phó mọi người, lập tức khởi hành về Đường môn. »
« Cô cô… » Cố Mộng Tình thần sắc kích động thế, nhất định là có chuyện lớn.
Cố Mộng Tình lôi ra một khối lệnh bài đưa cho Khuynh Thành. « Ta có
việc phải đi trước, lão nương ta thật rất thích ngươi, sau này nhớ tới
Đường môn làm khách. Lúc đó cứ cầm lệnh bài này tới, sẽ không ai dám
ngăn trở. » Tuy nha đầu kia còn nhỏ tuổi thật, nhưng cũng là một kẻ tri
kỷ không tồi.
Cố Mộng Tình ra lệnh một tiếng, những người mai
phục chung quanh liền lập tức thoái triệt, cái miếu nát lại trống trơn.
Khuynh Thành vô lực nằm trên mặt đất rên rỉ. « Họ Hàn kia, sao ngươi còn không tới ? Không tới ta bị chuột gặm thì sao ? »
« Á… Cứu ta
với… cứu mạng a… » Độc Cô Khuynh Thành đột nhiên kêu to lên. Đừng vội
nghi ngờ, nàng không phải sắp chết, mà chẳng qua một con chuột từ đâu
không thấy đột ngột đi qua một bộ vị trên người nàng. Mà cái bộ vị đó,
vô tình lại là mặt. Vừa nhìn thấy con chuột đó, nàng suýt nhảy dựng.
Bằng vào võ công của nàng, làm sao không trốn được con chuột đó chứ. Chỉ là vì dược lực phát tác, nàng hoàn toàn không có khí lực động đậy. Thứ
dược này dùng xong toàn thân vô lực, hôn mê ngủ gật, trừ ra không bị đau đớn, còn cùng người bị thương không khác biệt gì lắm.
« Đại ca, có người kêu cứu mạng kìa. » Giang Di giựt giựt tay Giang Vô Vân, nghiêng tai lắng nghe.
« Ở bên kia. » Giang Vô Vân cũng chú ý thấy có người đang kêu cứu. (Anh giai thứ hai đã xuất hiện nha !)
Giang Di liếc hắn một cái. « Đại ca, huynh không phải nên qua đó cứu người sao, còn đứng ngốc ra đây làm gì ? »
« Nha đầu chết dẫm ! » Giang Vô Vân cốc đầu nàng một cái rồi đưa dây cương ngựa cho nàng. « Đừng chạy loạn nhé. »
« Biết rồi. » Giang Di không phục, nhăn nhăn cái mũi. Giang Di vẫn luôn muốn theo đại ca hành tẩu giang hồ, trở thành một nữ hiệp cái thế, kết
quả đại ca nàng chưa bao giờ để ý tới nàng cho nàng theo. Lần này rốt
cuộc được cha đồng ý, cùng đại ca đi tìm đại tẩu, vốn tưởng có thể thực
hiện giấc mơ nữ hiệp, nào ngờ đại ca lúc nào cũng bảo hộ nàng, coi nàng
không khác gì con búp bê sứ dễ vỡ. Hiện giờ có người kêu cứu mạng, nàng
vô cùng vui thích muốn đi cứu người, không ngờ lại bị đại ca tranh
trước. Đại ca là một đại hiệp vạn người mến ngàn người theo, vì sao nàng không được như thế ? Thậm chí cơ hội hành hiệp trượng nghĩa cũng không
có. Haizzzz, ai bảo nàng là con gái. Tuy nàng luôn muốn học tập thần
tượng của ngàn vạn nữ tử giới giang hồ là Mộ Dung Ý Vân, muốn như nàng
ấy kết giao cùng hắc bạch lưỡng đạo, đáng tiếc nàng chưa gặp được một
cao nhân nào để bái làm sư phụ, đến giờ võ công cũng chỉ bình bình, cả
đời này sẽ không có hi vọng thành một Mộ Dung Ý Vân thứ hai. (Bắt đầu
thích nàng này rồi nha…)
Giang Vô Vân theo âm thanh tìm tới,
chạy đến một cái miếu cũ nát. Thanh âm chính là từ bên trong truyền ra.
Giang Vô Vân cẩn thận đẩy cửa, ló đầu vào thấy một cô gái nằm trên mặt
đất. Cô gái kia nhìn yếu ớt vô cùng, hẳn là đã bị thương.
« Cô nương, cô không sao chứ ? » Giang Vô Vân chạy lại xem xét Khuynh Thành. (Oan gia gặp gỡ… = =’)
Khuynh Thành lườm hắn một cái. « Mắt ngươi bị lộn tròng hay sao mà
không thấy ? Ta bị thương mà. » Tưởng đem Hàn Ngự Tuyệt lừa tới, gã này
tới xem náo nhiệt làm gì ? Vị khách qua đường này tốt nhất đừng nên phá
hỏng kế hoạch của nàng.
Giang Vô Vân cười khẽ. « Cô nương, ta
không có ác ý, chỉ là nghe thấy tiếng cô kêu cứu nên lại nhìn. Tại hạ
học qua chút y thuật, có thể để tại hạ thăm bệnh cho cô nương chăng ? »
Cô gái này tuy không hẳn là tuyệt sắc mỹ nữ, trên người lại có một loại
khí chất không nói nên lời. Chỉ mới thốt một câu, đã khiến Giang Vô Vân
bị nàng hấp dẫn. (Ối ối… anh Ngự ơi…)
« Đi đi, tên lang băm
chết dẫm, mau mau cút cho ta. » Quái, đối với gã nam nhân anh tuấn thật
dễ nhìn trước mặt, sao nàng một chút hảo cảm cũng không có. Nàng nhìn
mặt hắn thật quen quá, rốt cuộc đã gặp ở đâu nhỉ ?
« Cô nương,
xem bộ dạng cô bị thương không nhẹ. Tại hạ dù có là lang băm, cũng vẫn
hiểu được vài phần y lí đó nha. » Giang Vô Vân tuy không phải thần y,
những cũng là theo thần y học qua vài ngày, vậy mà có người gọi hắn là
lang băm, thật đả kích mà.
« Không cần ngươi lo, nếu ngươi muốn giúp ta, làm ơn… cút nhanh ra khỏi tầm mắt của ta là được. » Hàn Ngự
Tuyệt sắp tới, người này nếu cứ luẩn quẩn quanh đây, kế hoạch của nàng
liền hỏng bét.
« Cô nương, cô yên tâm, tại hạ không phải người
xấu. » Xem cô nương này nói chuyện cũng khó nhọc, nhất định bị thương
rất nặng, Y thúc thúc (là Y Dục Thành được nhắc tới trong chương trước)
luôn nói lương y như từ mẫu, tuy hắn không phải thày thuốc, nhưng bằng y thuật hắn học với Y thúc thúc trong vài ngày đó, tuyệt đối không thể
thấy chết không cứu được.
« Ngươi là người tốt thì cũng xéo cho ta. » Khuynh Thành lo lắng nhìn ra ngoài cửa, mặt hiện vẻ mất kiên nhẫn tột độ.
« Đắc tội. » Giang Vô Vân vén tay áo Khuynh Thành lên cẩn thận xem
mạch. Nha đầu kia thật sự quật cường, dám đem tính mạng mình ra đùa
giỡn.
« Uy, ngươi làm gì thế ? » Cổ tay Khuynh Thành bị xiết chặt, không cách nào rụt lại, chỉ có thể dùng mắt hiển thị sự bất mãn.
Giang Vô Vân đương nhiên thấy sự bất mãn đó, chỉ cười trừ, cô gái này thật cứng đầu.
« Ai đánh cô bị thương thế ? » Chẩn đoán ra bệnh tình của nàng, Giang
Vô Vân quả không thoải mái nổi. Mạch tức của nàng thập phần tán loạn,
hắn còn chưa có bao giờ gặp qua mạch tượng như thế. Nội lực hoàn toàn
biến mất, không biết do nàng vốn không có võ công hay là bị đánh tan.
« Đường môn Môn chủ. »
« Bà ta ? » Giang Vô Vân nhăn trán. « Cô với Đường môn có thù oán gì à ? » Có thể khiến Môn chủ tự động ra tay… Cố Mộng Tình nằm trong Thập đại
cao thủ, đem nàng đánh thành tình trạng này cũng không có gì lạ.
« Ta làm sao biết ? Tám phần là bắt nhầm người. »
« Cô nương, nội lực của cô toàn bộ bị đánh tan, nội thương rất nặng,
nếu không lập tức chẩn trị, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. » Không chỉ dữ
nhiều lành ít, mà là rất có thể tử vong.
« Không cần ngươi lo,
ta thấy ngươi đúng là kẻ lang băm. » Hắn còn xen vào việc của người
khác, chuyện của nàng với Hàn Ngự Tuyệt mới gọi là dữ nhiều lành ít đó.
« Cô nương, sư phụ tại hạ là Trang chủ Bách Thảo sơn trang, cô cứ yên
tâm. » Nguyên lai nha đầu kia lo lắng y thuật hắn không cao, nên để
khiến nàng phối hợp cùng hắn trị liệu, đành phải tiết lộ tên ông ta vậy.
« Cái gì ? Ngươi là đồ đệ của cô… ừhm… ông ta sao ? » Dù mẹ hay gọi cô
phụ là lão lang băm, cô phụ thật ra là một thần y. Gã này là ai ? Sao
lại có thể bái cô phụ làm sư phụ nhỉ.
« Đúng thế, cô nương, cô
nội thương rất nặng, để tại hạ trước hết dùng nội lực giúp cô bảo vệ tâm mạch đã. » Chỉ có thể bảo trụ tánh mạng nhỏ của nàng, nếu muốn chữa
khỏi, chỉ lo phải nhờ Y thúc thúc ra tay.
« Tránh ra, ngươi là
ai, ta lại không biết ngươi, không cần lòng tốt của ngươi. » Nói đùa à,
nàng hiện giờ đang rất tốt, không cần hắn giúp nàng chữa lợn lành thành
lợn què.
« Cô nương, tại hạ Giang Vô Vân, tuyệt đối không phải người xấu. »
« Giang Vô Vân… Giang… cái gì ? » Khuynh Thành hét lên. « Ngươi chính
là Giang Vô Vân sao ? » Vị hôn phu của nàng nha. (Ầm, bùm, sấm nổ giữa
trời quang…)
« Chính là tại hạ. » Biết ngay là tên Giang Vô Vân sẽ có tác dụng mà. (tác dụng tốt hay xấu còn xem xét nha anh = =’)
« Ôi trời… » Khuynh Thành làm bộ chuẩn bị té xỉu, nàng muốn đào hôn, không muốn bị tìm thấy nha.
« Cô nương, cô biết tại hạ sao ? » Chỉ cần nghe thấy tên hắn, bao nhiêu nữ tử lập tức mắt mơ màng long lanh nhào tới, cô nương này sao lại tỏ
ra bộ dạng thảm thiết khóc không ra nước mắt thế kia.
« Không
biết. » Khuynh Thành lập tức phủ nhận. Nàng coi báo chí có thấy tranh
họa chân dung hắn, trách sao không thấy quen quen.
« Có thể để ta giúp cô chữa thương chưa ? » Đường đường Võ lâm minh chủ tương lai, nàng hẳn là phải tin hắn rồi chứ ?
« Khụ khụ, ngươi mau đi đi, không cần lãng phí nội lực cho ta làm gì,
ta biết mình không qua nổi rồi. » Chỉ cần có thể khiến hắn cút đi, nàng
sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, cứng không được thì chuyển sang mềm vậy.
« Cô nương yên tâm, tuy thương thế của cô rất nặng, nhưng Giang mỗ sẽ cố hết sức. »
Nàng giả bộ tỏ ra hình tượng cảm ân mến đức. « Giang Thiếu chủ, hảo ý
của người tiểu nữ tử xin lĩnh. Ta chỉ sợ sẽ không xong, rất ngại làm
phiền đến người. »
« Cô nương, con kiến con sâu còn muốn sống
sót, cô làm gì phải khổ như vậy ? » Giang Vô Vân muốn nâng Khuynh Thành
dậy giúp nàng điều tức. Khuynh Thành cố hết sức lui về phía sau. « Ta
không cần. »
« Cô nương, đành đắc tội vậy. » Giang Vô Vân ôm
lấy Khuynh Thành. « Cô nương, thương thế của cô không thể để lâu. » Còn
cứ để lâu, chỉ sợ nàng sẽ chết mất.
« Uy, ngươi mang ta đi đâu ? » Khuynh Thành giương nanh múa vuốt khó chịu kháng nghị.
« Nếu cô nương không tin được tại hạ, tại hạ đành mang cô nương đi tìm
thày thuốc vậy. » Người bệnh luôn miệng không muốn trị liệu, nhưng hắn
không nỡ nhìn nàng chết.
« Lão thiên a, tha cho ta đi mà ! » Cái này kêu là tự tạo nghiệt thì phải chịu.
« Xin đắc tội. » Khuynh Thành giãy dụa rất lợi hại, Giang Vô Vân đành
điểm huyệt ngủ của nàng. Ngón tay vừa chỉ qua, Khuynh Thành lập tức
ngoan ngõan nhắm mắt. Để Khuynh Thành thoải mái, Giang Vô Vân liền ôm
nàng trong lòng bước đi. (hic hic…)
Hàn Ngự Tuyệt từ chỗ nấp bước ra, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Vô Vân, đôi mắt như có lửa nhảy nhót.
Hắn vốn đang uống rượu, đột nhiên nhận được thư của Cố Mộng Tình, liền
nổi điên nhào tới. Trên đường hắn gặp Tiêu Diêu công tử cùng một nữ nhân khác, nữ nhân kia mới chỉ thốt vài câu ngưỡng mộ qua loa, Tiêu Diêu
công tử liền không hiểu sao tấn công hắn, kết quả trì hoãn thời gian mất một lúc. Tới lúc hắn tới nơi, Khuynh Thành của hắn đã nằm trong lòng
ngực người khác. Mà cái gã người khác đó, lại chính là vị hôn phu của
nàng. Hắn bỗng xúc động có ý muốn giết nam nhân kia, đem Khuynh Thành
đoạt về. Nam nhân kia thật là tốt số, chỉ vì xuất thân tốt, liền có thể
quang minh chính đại ôm Khuynh Thành. (hí hí, ăn dấm chua… dấm chua
chua… Anh Tiêu Diêu gây họa rồi nha, chị Khuynh Thành mà biết thì… *hắc
hắc*)
Không phải hắn vẫn muốn thoát khỏi Khuynh Thành sao ?
Hiện giờ nàng đã được vị hôn phu mang đi, không còn có thể đi theo hắn
nữa, vì sao hắn vẫn không cao hứng nổi ? Ngược lại lại cảm thấy thật lạc mịch.
Mấy ngày nay hắn đã quen với sự tồn tại của Khuynh Thành bên người, những ngày tới không có nàng, hắn sẽ cảm thấy thật tịch
mịch. Hắn thích Khuynh Thành, nhưng không có dũng khí thổ lộ, càng không có dũng khí tự thừa nhận. Đơn giản vì nàng là một thiên kim tiểu thư,
còn hắn cái gì cũng không phải, hắn không xứng với nàng. Khuynh Thành
giống y như một nữ hài tử, hẳn là phải được nâng niu bảo hộ trong lòng
bàn tay. Hắn không thể bảo hộ nàng, thậm chí không thể cho nàng những
ngày yên ổn. Hắn cái gì cũng không thể cho nàng, Giang Vô Vân lại có thể cho nàng hết thảy những thứ hắn không làm được. Hai nhà bọn họ vốn là
thế giao, Giang Vô Vân hẳn sẽ yêu thương nàng. Làm thê tử của Giang Vô
Vân, tốt hơn đi theo hắn nhiều. Hắn ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, thấy
mình thật cô đơn. Cô nhóc kia ngoài ý muốn của hắn xâm nhập vào cuộc
sống của hắn, rồi lại thật nhẹ nhàng biến mất. AAAAA… cuối cùng vẫn là
chỉ có hắn cô đơn một mình.
« Đại ca, nàng là ai thế ? » Giang Di chỉ vào Khuynh Thành lắp bắp hỏi đại ca, sao đại ca lại ôm một nữ nhân quay lại ?
« Không biết, nàng bị trọng thương, mang nàng tới khách điếm ở đã. »
« Đại ca, không phải chúng ta còn phải tiếp tục đi sao ? » Nhiệm vụ của bọn hắn là tìm đại tẩu, không phải lo lắng duy trì một nữ nhân không rõ lai lịch như thế.
« Nếu không kịp chạy chữa, chỉ sợ nàng sống
không qua được hôm nay. Tìm Độc Cô cô nương có thể chờ, cứu mạng nàng
khẩn cấp hơn. » Hắn biết rất rõ, người cha yêu nhất vĩnh viễn là mẹ của
Độc Cô Khuynh Thành. Mẫu thân của hắn, bất quá chỉ là một món hàng thay
thế. Từ khi bắt đầu có trí nhớ, mẹ hắn chưa bao giờ cười, những thứ đó
đều do một tay Mộ Dung Ý Vân mà nên. Từ nhỏ hắn vẫn hận Mộ Dung Ý Vân,
đương nhiên cũng hận Độc Cô Khuynh Thành. Bắt hắn cưới Độc Cô Khuynh
Thành, nếu vậy, hắn sẽ tra tấn nàng, lạnh lẽo nàng, làm cho nàng biết
nhiều năm như vậy mẹ con hắn làm thế nào sống.
Đã sớm nhận được bồ câu đưa tin của Mộ Dung Ý Vân, lại mãi không thấy Khuynh Thành tới,
cha lo lắng nàng có chuyện, liền phái huynh muội bọn hắn tự mình tìm
kiếm. Nếu không phải cha phái muội muội đi kiểm tra hắn, hắn tình nguyện trốn luôn, không nguyện ý đi tìm.
« Tùy huynh vậy. » Giang Di
cũng biết mạng người là quan trọng, nàng vốn thiện lương sẽ không ngăn
cản nhiều. Tìm đại tẩu quan trọng, nhân mạng còn quan trọng hơn.