Lãnh Huyết Nữ Vương: Thất Phu Tranh Sủng

Chương 9




Hôm sau, tin tức thất công chúa bị phạt giam lỏng tại phủ công chúa đã truyền đi khắp kinh thành mà nguyên nhân đã được xuyên tạc theo nhiều phiên bản khác nhau.

Có người nói thất công chúa ngu ngốc tính tình kiêu ngạo chọc giận nữ hoàng bệ hạ, trong lúc nóng giận công chúa còn đánh vỡ đầu sủng phi của nữ hoàng khiến nữ hoàng nổi trận lôi đình tống giam vào ngục....

Lại có người nói, thất công chúa đánh nhau với Thái nữ khiến bản thân bị trọng thương nằm liệt giường sắp không qua khỏi, bị giam lại chỉ là ngụy trang, vì không muốn Thái nữ mang danh giết tỷ muội nên mọi chuyện bị che giấu...

Người khác còn đồn đại nhau rằng, công chúa có đôi mắt quỷ dị, còn nhỏ tuổi đã không an phận chắc chắn là yêu nghiệt chuyển thế, chuyên đi hút máu người, đáng lẽ ra nên bị giết chết nhưng nữ hoàng quá yêu thương nữ nhi, không đành lòng nên phải giam nàng lại, không cho nàng hại người dân vô tội

Còn có rất nhiều lời nói khó nghe được truyền ra, vốn dĩ hình tượng thất công chúa trong mắt mọi người đã không tốt đẹp gì, bây giờ thì tiếng xấu đã lan xa vạn dặm. Cũng không biết lời nào là thật lời nào là giả nhưng mọi người vẫn tin thất công chúa Phượng Ngọc Băng này là một cái tai họa, cần nên xa lánh.

Khụ, trong khi kinh thành Thiên Phượng quốc đang rất náo nhiệt vì những tin tức được truyền ra thì nhân vật chính của chúng ta hiện nay đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái, thậm chí khóe miệng còn....chảy nước miếng =.=

Tha lỗi cho sự tham ngủ của nàng đi, hôm qua gần sáng nàng mới ngủ được đó. Giờ là thời gian tốt nhất ngủ bù chứ.

Mỗ nữ nào đó vì sự nghiệp ngủ vĩ đại không để ý hình tượng chép chép miệng, úp mặt vào gối tiếp tục ngủ. Chỉ tội cho nha đầu Hạ Liên vì muốn phục vụ thật tốt cho chủ tử đã thức thật sớm đứng ở cửa đợi, đã hơn hai canh giờ mà trong phòng vẫn không có động tĩnh, chân nàng đứng lâu cũng đã mỏi lắm rồi.

Một canh giờ nữa trôi qua, mặt trời cũng lên đỉnh đầu rồi rốt cuộc trong phòng đã có động tĩnh, Hạ Liên lảo đảo mở cửa đi vào phòng, liếc nhìn người nào đó mặc dù đã ngồi dậy lại không chịu mở to mắt, hai tay ôm chặc chăn, tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn miệng còn chép vài cái. Không có hình tượng a~~~~~

“Khụ công chúa sớm hảo, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt” Hạ Liên quy củ hành lễ, nhúng khăn ấm lau mặt cho nàng, giúp nàng thay y phục, búi tóc nàng thật không quen với quần áo và kiểu tóc của người cổ đại này, cần phải có người giúp dài hạn rồi.

“Công chúa, xong rồi người có muốn ăn một ít điểm tâm không?” không nói thì thôi vừa nhắc tới đồ ăn bụng của Ngọc Băng đã bắt đầu kháng nghi, rất phối hợp kêu vài tiếng.

“Liên nhi tỷ, Băng nhi đói rồi.”

“Dạ, công chúa người đợi một lát, nô tỳ đi lấy điểm tâm cho người.” Hạ Liên nhanh chóng xoay người đi lấy thức ăn, chỉ trong chốc lát đã quay lại trên tay còn cầm theo khay thức ăn chỉ là sau lưng nàng lại có một vị khách không mời mà đến...

"Đại... Tham kiến Thái nữ điện hạ” mặc dù không muốn nhưng Ngọc Băng cũng phải cắn răng hành lễ với Phượng Ngọc Vũ – đại tỷ tỷ đáng kính của nàng. Chỉ thấy nàng ta một thân anh khí, gương mặt xinh đẹp có 6 phần giống lão bà trong cung kia. Giơ tay nhấc chân đều rất hào phóng, tao nhã.

“Băng nhi, xem ra thương thế hồi phục không tệ.” Giọng nói mỉa mai đầy châm chọc, tại sao tiện nhân này lại không bị nàng đánh chết chứ, số thật may.

“Hức, đại tỷ người ra tay thật nặng nếu không phải ta phước lớn mạng lớn thì đã chết dưới tay tỷ rồi, hừ” Ngọc Băng làm bộ mặt bừng bừng lửa giận chỉ thẳng vào Thái nữ mắn, nàng gỉa trang giống mà đúng không?

“hừ lần này coi như ngươi may mắn thoát chết, lần sao thì không như vậy nữa đâu...hừ” nói xong cũng phất tay áo rời đi, ra đến cửa Phượng Ngọc Vũ lại quay đầu nhìn Ngọc Băng thật sâu, một hồi lâu lại mở miệng:

“Mẫu hoàng bảo ngươi nên yên phận ở trong này ba năm đi, nếu không nghe lời thì tự gánh hậu quả.”

Ngọc Băng trực tiếp xem nhẹ lời nói của ả ta, đùa sao nàng há có thể để mặc họ điều khiển bản thân mình. Mơ đi, chỉ là nàng chưa khôi phục võ công hành động bất tiện, thôi chuyện này không nghĩ nữa, để sau vậy vẫn là ăn trước hết.

Hạ Liên nảy giờ vẫn đứng im lặng nhìn chủ tử phùng mang trợn mắt, tức giận rồi chuyển sang cười tủm tỉm không hiểu sao lại rùng mình, tiểu cô nương trước mắt này cho nàng cảm giác thật lạ. Nhưng nàng không biết nó là cái gì. Mà thôi đó là chuyện của chủ tử cũng không đến lược nàng bận tâm.

Được Hạ Liên hầu hạ ăn uống xong, Ngọc Băng bắt đầu đi dạo trong tiểu viện, nàng sai người đem một chiếc ghế quý phi ra để dưới gốc cây tùng thật to trong vườn để... ngủ trưa.

Một giấc này nàng ngủ đến tận tối mới dậy, tiếp tục công việc sâu gạo của mình thức dậy lại kêu Hạ Liên chuẩn bị vài món ăn tối, nhấm nháp xong lại đuổi mọi người đi nói muốn ngủ. Thật ra nàng đã ngủ cả buổi chiều, giờ này sao ngủ được, nàng chỉ muốn đuổi mọi người đi để vào không gian tu luyện lại võ công thôi.

Chỉ là khi bước vào trong phòng ngủ nàng lại có cảm giác không đúng, trong phòng nàng có hơi thở của người khác, mặc dù rất mỏng manh nhưng nàng lại nhạy cảm phát hiện được....