Lãnh Huyết Nữ Vương: Thất Phu Tranh Sủng

Chương 10




Ngọc Băng nhẹ nhàng bước vào phòng, nàng không đinh bật đèn chỉ nương nhờ vào ánh trăng phát hiện trên giường nàng thế nhưng có thêm một người. Hơi thở người này rất mỏng nàng đoán hắn đang bị trong thương, nên cũng yên tâm tiến lại gần.

Nàng lấy tay gạt tóc trên mặt hắn ra, để lộ một gương mặt trắng đến dọa người, đôi môi tím tái, chắc hẳn là trúng độc, trên người còn đầy vết thương do đao gây ra, máu vẫn đang chảy. Cứu hay không cứu, nàng không biết hắn là ai nếu cứu nhầm kẻ địch thì sao đây? Nhưng mà để hắn chết ở đây sẽ ô nhiễm giường ngủ của nàng, lại không ai xử lí xác, rất phiền toái.

Sau một hồi đắn đo vì sợ ô nhiễm, phiền phức Ngọc Băng quyết định cứu người. Châm cho hắn vài châm để cầm máu, động tác nhanh nhẹn xử lí vết thương. Nếu nàng đoán không lầm thì hắn trúng độc Hàn tâm thực cốt (dạ em chém, ai có tên hay hay chỉ em), loại độc này khi trúng phải khiến toàn thân cảm giác lạnh cóng, lạnh từ trong tâm ra, người trúng độc nếu không uống thuốc giải sau 4 canh giờ, độc phát sẽ làm vỡ tim, xương cốt gãy rụng... đóng băng mà chết.

“May cho ngươi gặp phải tỷ tỷ nếu không thì ngươi chuẩn bị đi làm bạn với Diêm ca rồi” Ngọc Băng nói nhỏ, cũng không biết tên này có thù oán với ai mà người ta lại muốn cho hắn chết thảm như vậy.

Một viên thuốc giải nhét vào miệng thiếu niên, qua 1 khắc sắc mặt hắn dần tốt lại, nôn ra máu đen rồi từ từ tỉnh lại.

Lãnh Thiên Hàn thật sự ngạc nhiên rồi, không phải hắn bị trúng độc, phải cố gắng hết sức mới chạy thoát khỏi nơi đó sao? Tại sao bây giờ lại nằm ở đây? Tiểu cô nương trước mặt này là ai? Ai đã cứu hắn? Là nàng sao?

“khụ, tiểu cô nương là ngươi cứu ta sao?” Lãnh Thiên Hàn suy yếu hỏi.

“Phải nga, vị huynh đệ này nếu hôm nay không có ta thì ngươi toi rồi.” Ngọc Băng đắc ý nói.

“Khụ.... đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, không biết nên báo ơn người như thế nào.” Lãnh Thiên Hàn cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể qua mệt mỏi, động một chút vết thương lại vỡ ra, đau đơn khiến hắn phải hít một hơi.

“Nè, nè ngươi đứng dậy làm gì vậy, ta vừa mới băng bó xong giờ lại vỡ ra rồi.... ngươi hỏi làm sao báo đáp hả?” Người cổ đại có ơn tất báo, mà thường nhất là lấy thân báo đáp cái này nàng xem trên ngôn tình, không phải tên này cũng vậy chứ?

Ngọc Băng trợn mắt, lúc này mới nhìn kĩ lại “vật thể ô nhiễm” nàng vừa mới cứu. Hắn khoảng 15, 16 tuổi, vóc người cao gầy do luyện võ nên phát triển cao, to hơn người cùng tuổi. Ngũ quan tuấn mĩ như vẽ mang theo chút ngây ngô của thiếu niên, phượng mâu xinh đẹp toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt chịu đựng đau đớn trên cơ thể.

Lạnh nhạt lại quật cường, còn là một soái ca người này nàng định rồi. Ngọc Băng mắt tỏa sáng quan sát thiếu niên trước mắt, làm thuộc hạ cho nàng liệu hắn có chấp nhận không?

“Cái đó tiểu cô nương, ta nói được làm được, mạng này là do người cứu. Nếu không có người ta chắc hẳn đã chết rồi, nên người cần gì cứ sai bảo?” Lãnh Thiên Hàn cắn răng đáp.

“Vậy ngươi làm thuộc hạ của ta đi. Đi theo bên cạnh ta, được chứ?”

Thật ra Ngọc Băng chỉ nói thử cũng không thực sự muốn ép buộc hắn, nàng hiện tại đang muốn xây dựng thế lực mà đều cần thiết hiện tại là nhân lực.

“Điều này...” Lãnh Thiên Hàn bối rối hắn rất muốn trả ơn cho nàng nhưng chuyện của hắn chưa hoàn thành thì biết làm sao đây? Nếu nhận nàng làm chủ nhân liệu nàng có cho phép hắn đi làm chuyện hắn cần làm không? Và có liên lụy nàng không?

Thấy hắn do dự Ngọc Băng cũng hiểu không thể ép buộc định lên tiếng bỏ qua nhưng không ngờ tên đó lại quỳ xuống trước mặt nàng.

“Mạng này Lãnh Thiên Hàn ta là do người cứu, ta nên ở bên cạnh người để trả ơn nhưng trên lưng ta còn mang trách nhiệm trả thù, khôi phục gia tộc không thể giúp gì cho người còn có thể khiến người bị liên lụy, ta cảm thấy .....”

“Không sao, mỗi người đều có việc riêng, ta đang rất cần người có tài trợ giúp, mà ngươi lại không tệ, chỉ cần đi theo ta, ta đảm bảo sẽ giúp ngươi khôi phục gia tộc. Ngươi hiện tại có kẻ thù lại đơn thân độc mã liệu có làm nên việc gì? Không bằng đi theo trợ giúp ta, chỉ cần thời hạn 10 năm ta sẽ trả tự do cho ngươi, còn giúp ngươi việc ngươi muốn làm. Hiện tại mặc dù ta giúp ngươi giải độc nhưng toàn bộ võ công đã bị phế, ngươi liều mạng chỉ có con đường chết....”

Nếu lúc đầu Lãnh Thiên Hàn chỉ dao động thì câu nói cuối cùng của Ngọc Băng khiến hắn như rơi xuống địa ngục, hắn thế nhưng mất hết võ công, vậy làm sao mà trả thù đây, haha ông trời thật biết cách trêu chọc hắn mà.

“Nhưng ngươi yên tâm, ta có cách khôi phục võ công cho ngươi, hơn nữa còn mạnh hơn trước, chỉ là chịu khổ hơn mức bình thường, cũng không khác địa ngục là bao đâu.”

Giọng nói non nớt nhẹ nhàng truyền đến lại khiến người ta tin tưởng, khiến Lãnh Thiên Hàn tìm thấy ánh sáng hi vọng. Bây giờ hắn mất hết võ công cũng chỉ là một phế nhân, hắn cược, tin nàng một lần. Hắn cũng không biết niềm tin ấy đến từ đâu, chỉ là hắn cảm nhận được sự tự tin trên người tiểu cô nương này, hắn tin nàng làm được.

“Tiểu cô nương, nàng nói thật sao?” Lãnh Thiên Hàn thập phần mong đợi, lời nói có chút vội vàng.

“Thật”

“Được vậy ta chấp nhận, chỉ cần ngươi giữa đúng lời hứa là được.”

“Được, ta tên Phượng Ngọc Băng, từ bây giờ Lãnh Thiên Hàn ngươi sẽ trở thành người của ta, ngươi sẽ là cái bóng bên cạnh ta, chỉ có tuân lệnh, phục tùng tuyệt đối, hiểu?” giọng nói lạnh lùng của Ngọc Băng truyền tới.

“Thiên Hàn đã hiểu.”

“Thiên Hàn hiện tại ta cũng đang trong tình cảnh nguy hiểm, cần ngươi trợ giúp.”

“Chủ tử xin cứ nói.”

“Ta sẽ giúp ngươi rèn luyện võ công, ngươi sẽ được đến một nơi khác, ta cho ngươi thời gian ba năm luyện xong tầng cao nhất của quyển võ công này, có gì không hiểu có thể hỏi ta. Còn có ta sẽ cho ngươi thuốc tăng nội lực do ta luyện chế. Sẽ giúp ngươi luyện công nhanh hơn, nên không cần lo lắng không đạt thời gian ta đưa ra. Nhưng việc huấn luyện sẽ không dễ dàng chút nào. Ba năm sau, ngươi sẽ giúp ta xây dựng thế lực còn nên làm như thế nào thì tới đó sẽ rõ.”

Vừa nói Ngọc Băng vừa ném cho hắn một quyển bí kiếp võ công cùng một bình ngọc chứa đan dược. Cái thuốc tăng nội lực này nàng luyện chế từ kiếp trước chỉ là chưa từng sử dụng qua, không biết có hiệu quả không nữa, khụ Thiên Hàn thật xin lỗi đã đem ngươi ra làm “chuột bạch”. Còn Thiên Hàn thì lắp bắp kinh hãy rồi, loại thuôc này cũng có sao? Tội cho Thiên Hàn còn một bên tôn sùng nàng như thần...

“Thụộc hạ đã hiểu, đa tạ chủ tử.”

“Được rồi nghỉ ngơi thôi” Ngọc Băng im lặng quay lưng về phía hắn, nàng biết hắn chấp nhận bên cạnh nàng nhưng vẫn không phục cho lắm. Một tiểu cô nương sẽ làm được gì đây? Nàng sẽ cho hắn thời gian chấp nhận tất cả.

Lãnh Thiên Hàn lúc trước đã chết, hiện nay hắn chỉ là cái bóng bên cạnh tiểu cô nương này. Hắn ngước mắt nhìn Ngọc Băng cách đó không xa, ánh trăng chiếu lên người nàng tạo cảm giác như nàng sắp bay lên, như không tồn tại ở thế giới này... hắn bỗng nhiên hoảng hốt muốn níu giữ nhưng chẳng được.... Chính là nhiều năm về sau Lãnh Thiên Hàn vẫn không bao giờ quên buổi tối ngày hôm nay, lại vỗ đùi đắc ý khen ngợi quyết định của mình lúc đó thật đúng đắn..