Vì vậy ba người bọn họ liền ngồi xuống đình nghỉ mát bên hồ, bắt đầu một bữa cơm lung túng. Trong suốt bữa ăn, không có ai nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió cùng tiếng bát đũa va chạm. Trong đầu Hạ Lan Phiêu buồn bực bới hạt cơm, không hiểu tại sao đột nhiên Tiêu Mặc lại cho gọi nàng đến chỗ này, mà Tiêu Nhiên lại cũng ở đây.
Chẳng lẽ…. Hắn thật sự muốn đưa ta cho Tiêu Nhiên rồi sao? Đúng, hiện tại ta không phải chủ tử cũng không phải nô bộc, ở trong cung chỉ là một tồn tại xấu hổ, có thể đưa ta cho người khác còn gì tốt hơn. Hắn không tống ta cho người khác mà đưa cho Tiêu Nhiên, coi như là còn chút lương tâm. Chỉ là, hắn không sợ người khác sẽ dùng nước bọt dìm chết ta sao? Như vậy, thật đúng là khổ cho Tiêu Nhiên….
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, len lén liếc Tiêu Nhiên một cái, mà đúng lúc này Tiêu Nhiên cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, hai người đều ngẩn ra. Hạ Lan Phiêu lung túng cúi đầu, mà Tiêu Nhiên thì đỏ mặt, hai người bọn họ diễn một màn gian tình trước mặt Tiêu Mặc. Tiêu Mặc lẳng lặng uống xong ly rượu hoa sen mới cất, cười như không cười nhìn Hạ Lan Phiêu: “Hạ Lan, thế nào lại không ăn? Là thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải.” Hạ Lan Phiêu buồn rầu nói.
“Nói như vậy, Hạ Lan là đang tức giận Trẫm?” Thoạt nhìn Tiêu Mặc có chút bối rồi: “Ngày đó chuyện của các ngươi bọn nô tài đều nhìn thấy, nếu Trẫm lại làm như không thấy, sẽ chỉ làm cho các nô tài cười Trẫm mềm yếu dễ bắt nạt.”
“Ta hiểu. Hoàng Thượng không cần giải thích với ta.”
Nếu không còn là phi tần hậu cung của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu đương nhiên không cần phải tự xưng ‘Nô tỳ’, thái độ đối với Tiêu Mặc cũng rất là gượng gạo. Nàng cũng không biết tại sao, trong lòng tràn đầy tức giận, chỉ muốn tìm người phát tiết. Tiêu Mặc nhìn nàng, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Nếu mọi người đã dùng bữa xong, Trẫm sẽ tuyên bố ý chỉ của mình, hôm nay gọi các ngươi tới, chính là muốn ban ngươi cho hoàng thúc, Trẫm sẽ nói ngươi bị bệnh đã đi, mà những người khác dù có hoài nghi Vương Phi của An vương giống Hoàng Hậu đã qua đời của Trẫm thì cũng không dám hoài nghi quá mức. Kết cục như vậy các ngươi đã thỏa mãn chưa?”
Cái gì? Tiêu Mặc, hắn thật….
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy lòng trầm xuống, rốt cuộc là bi thương hay là vui mừng, chính mình cũng không rõ. Tiêu Nhiên sợ run hồi lâu, cuối cùng từ từ lấy lại tinh thần, vẻ mặt không thể tin. Hắn mừng như điên nhìn Hạ Lan Phiêu, đang muốn tạ ơn, thì Tiêu Mặc lại tự mình rót rượu rồi nói: “Các ngươi muốn nghe Trẫm nói như vậy, đúng không? Đáng tiếc, Trẫm sẽ không đưa Hạ Lan Phiêu cho ngươi. Cho dù nàng không còn là Hoàng Hậu của Trẫm, nàng vẫn là nữ nhân của Trẫm – cả đời đều như vậy. Hiện tại Trẫm tuyên bố, phong Hạ Lan thị làm Lục Phẩm Thượng Nghi, vào ở Long Tiếu điện. Chờ chuyện này qua đi, Trẫm sẽ nghĩ biện pháp phong ngươi làm phi, được không?”
Lời nói của Tiêu Mặc thật dịu dàng, giống như lời thủ thì giữa hai người tình, mà Hạ Lan Phiêu chỉ trợn mắt nhìn. Trong cung, Thượng Nghi là nữ quan chuyên đi theo vua, nói đúng hơn là cung nữ cấp cao. Mặc dù Thượng Nghi không thuộc hậu cung của Hoàng Thượng, nhưng lại chuyên lo các việc ăn uống, tắm rửa, thay quần áo, nên cũng không ít Thượng Nghi tấn thăng làm phi tần. Người hầu hạ bên cạnh Tiêu Mặc chủ yếu là thái giám, cũng không có chức Thượng Nghi này, không biết tại sao lại đột phát ý tưởng cho nàng làm chức vụ lúng túng này. Hơn nữa, từ xưa đều là cung nữ biến thành phi tần, Hoàng Hậu biến thành cung nữ vẫn là lần đầu tiên. Rốt cuộc Tiêu Mặc muốn như thế nào?”
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, Tiêu Mặc lại khẽ hôn lên môi Hạ Lan Phiêu, sau đó ôm nàng vào lòng. Hành động này của hắn là muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình với Tiêu Nhiên, cũng là ngầm báo cho Tiêu Nhiên viết, sau này không nên có bất cứ chấp niệm nào đối với Hạ Lan Phiêu. Mặt Tiêu Nhiên trắng bệch như tờ giấy, mà Hạ Lan Phiêu rất không cho Tiêu Mặc mặt mũi, tránh ra khỏi ngực Tiêu Mặc, trợn mắt hỏi: “Hoàng Thượng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ Hạ Lan mất hứng?”
“Tại sao ngươi không thả ta đi?”
“Đương nhiên là bởi vì Trẫm thích ngươi.” Tiêu Mặc khẽ mỉm cười: “Hạ Lan, Trẫm đã từng nói, đừng để Trẫm thích ngươi. Thích, thì vĩnh viễn ngươi cũng đừng mong rời đi.”
Thích…. Tiêu Mặc thích ta….
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy đầu óc ‘ông’ một tiếng rồi biến thành trống rỗng. Nàng không thể tin nhìn Tiêu Mặc, mặt cũng đỏ lên, thân thể cũng khẽ run. Nàng không thể nào tưởng tượng nam nhân đã từng tổn thương mình lại không biết xấu hổ nói ‘thích’ như vậy, vẻ mặt còn thâm trầm, giống như là nói thật.
Tiêu Mặc, hắn lại muốn giở trò gì? Hắn thích heo thích chó cũng không thể yêu thích ta! (Hồ ly: Hạ Lan, ngươi ví von cái gì vậy….) Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì?
“Hạ Lan, Trẫm đã tìm được tung tích tỷ tỷ ngươi, mấy ngày nữa liền dẫn ngươi xuất cung giải độc. Ngươi phải nhớ, người ngươi có thể dựa vào, chỉ có thể là Trẫm, mà không phải là hoàng thúc. Có thể nắm giữ sống chết của ngươi cũng chỉ có một mình Trẫm.”
Tiêu Mặc nói xong, tay khẽ dùng sức, ly rượu liền hóa thành bột trong nháy mắt. Tiêu Nhiên lẳng lặng nhìn trận náo loạn này, chỉ cảm thấy hơi sức cả người cũng bị rút sạch. Tiêu Nhiên lảo đảo đứng dậy, thi lễ với Tiêu Mặc một cái rồi dứt khoát rời đi không quay đầu lại. Bởi vì hắn sợ, một khi quay đầu lại, sẽ nhịn không được làm ra chuyện hắn không dám tưởng tượng. Hắn biết, lời hắn chưa kịp nói ngày đó đã bị Tiêu Mặc giành nói trước, hắn sợ rằng cả đời này cũng không còn cơ hội bày tỏ với người thiếu nữ này rồi.
Nàng chính là thê tử của A Mặc, vốn nghĩ rằng A Mặc không cần nàng nữa ta mới tới bảo vệ nàng, mà A Mặc lại nói thích nàng…. Ta không thể tranh đoạt với A Mặc. Hiện tại chỉ hi vọng A Mặc đối tốt với nàng một chút, không phụ hắn phát ra lời thề. Kiếm khách vốn vô tình, ta không ngờ sẽ gặp được nàng, không ngờ sẽ yêu thương nàng…. Hơn nữa, rõ ràng là nghiệt duyên không thể nào có kết cục…. Từ nay về sau chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng, bảo vệ nàng là tốt rồi. Hạ Lan của ta….