Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 88: Đưa cho Tiêu Nhiên?




Hạ Lan Phiêu kêu khàn cả giọng, rốt cuộc nhịn không được mà chảy nước mắt. Hạ Lan Phiêu khó khăn nói.

“Ha ha.”

Tiêu Mặc đột nhiên nở nụ cười. Một tay hắn chống vào tường, vây Hạ Lan Phiêu ở bên trong khuỷu tay của mình, mặt kề sát mặt nàng, gần như có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Hắn chạm khẽ vào môi Hạ Lan Phiêu, ung dung hỏi: “Ngươi không khổ sở, hay là khinh thường cầu xin Trẫm? Hoặc là, ngươi đã sớm tìm xong người để nương nhờ, nên mới không quan tâm hậu vị?”

Trời đất chứng giám, ta căn bản không có suy nghĩ nhiều như vậy! Tại sao trên thế giới này nam nhân đều cho rằng nữ nhân phải phụ thuộc vào họ? Tại sao ta không thể sống một mình, du lịch một mình? Thật là buồn cười!

“Theo Hoàng Thượng nghĩ thì như thế nào?”

“Ngươi…. Thích A Nhiên?”

Câu hỏi của Tiêu Mặc, lại làm cho Hạ Lan Phiêu nhìn thẳng hắn một lần nữa. Khuôn mặt của nam nhân trước mắt vẫn lạnh lùng ưu nhã, đầu tóc hơi rối, xương quai xanh cùng lồng ngực hé mở làm cho người ta mơ màng, cảm thấy ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng vốn có của hắn còn có thêm một phần mị hoặc, mà hắn cúi thấp đầu, mấy sợi tóc trượt qua gò má nàng làm cho trái tim của nàng ‘bang bang’ nhảy lên.

Toàn bộ thế giới, đột nhiên yên tĩnh lại, nàng có thể nghe rõ ràng tiếng tim mình đập. Nàng giật mình nhìn gương mặt vô cùng giống Tiêu Nhiên của Tiêu Mặc, nhưng nàng cũng sẽ không nhận lầm khuôn mặt, một cổ mất mát khó hiểu dần lan tỏa trong lòng. Nàng nhắm mắt lại, dùng tiếng nói gần như ngay cả mình cũng không nghe rõ trả lời: “Thích.”

“Ngươi nói láo.”

Tiêu Mặc lại vạch trần lời nói dối của nàng một lần nữa. Hắn thu cánh tay về, ánh nến chập chờn không chiếu đến đến vẻ mặt lúc này của hắn. Hạ Lan Phiêu khẽ cắn môi, cố chấp nói: “Không, ta không có nói láo.”

“Vậy Trẫm liền ban ngươi cho Tiêu Nhiên được không?”

Tiêu Mặc vẫn không nhìn nàng. Có lẽ là chán ghét, có lẽ là ẩn nhẫn đã lâu cuối cùng cũng được giải thoát, có thể có một lí do vô cùng tốt thoát khỏi con cờ vô dụng như nàng đi. Hắn…. Lại muốn đưa ta cho người khác? Chỉ là lần này đối tượng không phải là một lão biến thái, mà là hoàng thúc của hắn.

Đi theo Tiêu Nhiên không tệ nha! Ngoại trừ việc hắn là người hoàng thất không phù hợp với kế hoạch của ta, thì hắn tuấn lãng vô song lại rất giàu có và dịu dàng săn sóc, thấy thế nào cũng là một trượng phu tốt nhất. Coi như không liên quan đến tình yêu, tương lại ta cũng sẽ yêu một nam nhân ưu tú như này, không phải sao? Chỉ mong đến lúc có thể về nhà ta sẽ không lưu luyến. Độc trên người ta, nhất định hắn cũng sẽ nghĩ hết biện pháp giải trừ, nhất định là hắn sẽ đời đời kiếp kiếp không lừa gạt ta. Ta thật sự rất vui mừng! Nhưng lòng của ta, tại sao lại đau như vậy? Là bởi vì lại một lần nữa bị xem như quà tặng đưa cho người khác sao?

Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng của Tiêu Mặc, tâm dần đau đớn. Nhưng nàng vẫn không nói gì.

“Đi đi, Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

_______________ Tuyến phân cách tiểu hồ ly ______________

Hạ Lan thị ghen tỵ thành tính, khi quân phạm thượng, không đủ hiền đức làm nhất quốc chi mẫu, nay hủy bỏ hậu vị, không được lẩn tránh. Hạ Lan thị, còn không mau tiếp chỉ?”

“Nô tỳ tạ chủ long ân.”

Lúc thái giám đến Phượng Minh cung truyền Thánh chỉ, Hạ Lan Phiêu đang cực khổ quét dọn vệ sinh. Tất cả cung nữ trong Phượng Minh cung sớm đã bị Thục phi lấy một cái cớ vụng về đuổi đi, cả cung điện chỉ còn lại một mình nàng. Cho nên, trong một đêm nàng lại trở về làm đóa hoa đẹp vất vả cần cù lao động dưới giáo dục của Xã hội Chủ nghĩa, mọi chuyện đều tự thân tự lực, thế nhưng lao động ở đây cũng không khó khăn, chỉ đơn giản là tưới hoa, quét dọn, giặt quần áo. Mà khi nàng ở Phượng Minh cung nhận được Thánh chỉ phế hậu thì mặt không biểu hiện tạ ơn gì, chỉ tiện tay cầm Thánh chỉ lau bàn, vẻ mặt chuyên chú, giống như cả thế giới chỉ có việc lau bàn là quan trọng nhất.

Ghen tỵ thành tính? Khi quân phạm thượng? Tiêu Mặc này đúng là dùng từ cẩn thận. Tại sao hắn không nói thẳng rằng ta dâm loạn hậu cung, ngay cả hoàng thúc hắn cũng quyến rũ? Hắn muốn giữ mặt mũi, lại không biết ‘Chuyện xấu’ của ta đã bị bảo bối Thục phi của hắn truyền đi không chỉ một lần. Màu sắc nón xanh trên đầu hắn chắc cũng phát ra càng tươi đẹp hơn rồi! Như vậy, ngược lại cũng không tồi….

“Ngươi ngươi ngươi…. Ngươi thật đúng là coi rẻ Thánh Thượng?”

Nhìn Hạ Lan Phiêu lại dám cầm Thánh chỉ lau bàn, thái giám gấp đỏ mặt, giống như thứ Hạ Lan Phiêu cầm lau bàn không phải là Thánh chỉ mà là gia phả nhà hắn vậy.

“Cái gì?” Dường như Hạ Lan Phiêu nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

“Thánh chỉ! Thánh chỉ!” Thái giám vô cùng đau đớn nhắc nhở.

“A…. Thánh chỉ, công công muốn cầm về dùng sao?”

Hạ Lan Phiêu nói xong, một tay nhét Thánh chỉ dơ bẩn vào tay thái giám, nhẹ nhàng vỗ vết bẩn trên tay, vẻ mặt giảo hoạt như mèo. Thái giám này vốn là vô cùng ưa thích sạch sẽ, áo khoác trên người, tóc tai đều là không chút rối loạn, đột nhiên thấy Hạ Lan Phiêu nhét một thứ dơ bẩn vào đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận của hắn, theo bản năng rụt tay lại, Thánh chỉ đáng thương cứ như vậy rơi xuống đất.

Mắt thấy Thánh chỉ rơi xuống đất, Hạ Lan Phiêu còn chưa kịp làm gì, đã thấy thái giám bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Hắn vội vàng nhặt Thánh chỉ lên, cầm trong tay không biết làm sao, chỉ có thể phẫn hận trừng mắt nhìn Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu cười ha ha, khoan dung nói: “Công công yên tâm, ta sẽ không nói với ai chuyện công công ‘coi rẻ Thánh Thượng’ đâu. Không biết công công còn chuyện gì không?”

“Hoàng Thượng truyền lệnh…. Tuyên Hạ Lan thị đến Ngự Hoa Viên một chuyến.” Thái giám gần như nghiến lợi nói.