Cái gì?
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy thân thể giống như bị điện giật, run lên.
“Nói chuyện với ta! Mau nói cho ta biết phương pháp về nhà!”
Hạ Lan Phiêu chưa từ bỏ ý định liều mạng lay bả vai Liên phi, cuối cùng vô lực té quỵ xuống đất. Tiêu Nhiên đi lên phía trước, yên lặng đỡ nàng lên, dịu dàng nói: “Náo như vậy không mệt sao? Hồi cung nghỉ ngơi đi.”
………..
Hạ Lan Phiêu không trả lời.
“Hạ Lan, mặc dù không biết ngươi và Liên phi có quan hệ gì, nhưng chuyện này không nên để cho người thứ ba biết được…. Chính là A Mặc, cũng tốt nhất là không nói.”
Tiêu Nhiên do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra lời nói không phù hợp với thân phận của hắn. Hắn là Vương Gia của Đại Chu, là hoàng thúc của Tiêu Mặc, bất luận đứng từ góc độ nào, cũng không nên nói ra lời lừa dối che giấu vua như vậy. Nhưng mà, hắn hiểu rõ tiểu nha đầu trước mặt này đơn thuần đến mức ai cũng có thể ức hiếp hơn bất cứ ai.
Nếu để A Mặc biết nàng dám can đảm xông vào Lãnh Tuyền điện lại còn biết được bí mật trong cấm cung, sợ rằng Hạ Lan Phiêu nhất định sẽ phải chết…. Mà ta, không muốn nàng chết. Cho nên, giấu giếm nho nhỏ, không coi là lừa gạt, đúng không?
“Vương Gia….”
Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Nhiên, đột nhiên nàng cảm thấy càng ngày càng không hiểu hắn. Hắn rõ ràng là hoàng thúc của Tiêu Mặc, là kẻ địch của Hạ Lan gia, tại sao lại hết lần này đến lần khác muốn cứu nàng? Chẳng lẽ hắn cũng muốn lấy được Thủy Lưu Ly? Nếu là như vậy còn dễ xử lý, nếu hắn vô dục vô cầu (không có dục vọng, ham muốn ý), thì làm sao người ta có thể hiểu hắn?
“Hư, Có người tới. Chúng ta đi mau.”
Lỗ tai nhạy bén của Tiêu Nhiên nghe được tiếng bước chân của ám thị đang đi về phía cửa cung, ngón trỏ lướt qua môi Hạ Lan Phiêu, một tay ôm lấy Hạ Lan Phiêu liền chạy nhanh ra ngoài cửa cung. Cho dù Hạ Lan Phiêu nhẹ cân, nhưng dù sao cũng có trọng lượng, mà hắn lại đi nhanh như bay, giống như đang ôm trong ngực chỉ là một đoàn sợi bông.
Hắn ôm Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng bay qua thành cung, vững vàng đứng trên cành cây to bên ngoài Lãnh Tuyền điện, nhìn ám thị rối rít đi vào Lãnh Tuyền điện không có chú ý phía sau nhiều hơn hai người, thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết, hôm nay bọn họ hữu kinh vô hiểm (ý là hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm), mạng nhỏ của Hạ Lan Phiêu cũng coi như bảo vệ được. Mà Hạ Lan Phiêu, ngay từ lúc ‘tự mình thể nghiệm khinh công’ đã bị dọa cho mặt mày trắng bệch, ôm thật chặt cổ của Tiêu Nhiên, không dám buông lỏng một chút nào.
“Hạ Lan, không sao.” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng bay xuống đất, dịu dàng nói với Hạ Lan Phiêu.
Ô ô, không thả, sẽ không thả! Mới vừa rồi bị người này ôm nhảy lên nhảy xuống, nếu không phải vì sợ bị người phát hiện, ta đã sớm hét to! Thật là so với cáp treo còn đáng sợ hơn!
Nhưng mà, lồng ngực của Tiêu Nhiên thật là ấm…. Biết rõ ràng tự tiện xông vào cấm cung sẽ gặp nguy hiểm, tại sao hắn vẫn đi cứu ta? Có lẽ trên thế giới này ngoài Tử Vi ra, hắn là người duy nhất đối tốt với ta….
“Chuyện ngày hôm nay coi như xong, về sau không được lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Vừa rồi nếu không phải ta kịp thời chạy tới, coi như ám thị không chém chết ngươi vì tự tiện xông vào cấm cung, A Mặc cũng sẽ khó xử.” Tiêu Nhiên dịu dàng khuyên giải, giọng nói dễ nghe giống như trân châu rơi vào khay ngọc.
“Hắn sẽ không để ý sống chết của ta.” Hạ Lan Phiêu cười lạnh, rốt cuộc mở miệng: “Nếu bị hắn phát hiện, sẽ trực tiếp xử tử ta, để giữ thanh danh minh quân của hắn.”
“Thật ra thì cũng không thể trách A Mặc…. ‘Tự tiện xông vào Lãnh Tuyền điện là người chết’ là Tiên Hoàng ra lệnh, mặc dù A Mặc là Hoàng đế, cũng không thể làm trái.”
“Làm sao Vương Gia biết đêm nay ta sẽ đi Lãnh Tuyền điện?” Hạ Lan Phiêu tò mò hỏi.
“Có người đã viết một phong thư cho ta, nói ngươi sẽ đi. Sau đó, ta cũng đi.”
“Cái gì?” Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên: “Làm sao người kia lại biết hành tung của ta? Không không, đây nhất định là cạm bẫy! Mặc dù không biết mục đích của đối phương là ngươi hay ta, nhưng khẳng định là hắn không có ý tốt. Ngươi là kẻ ngốc sao? Thế nhưng lại đi thật?”
“Nếu như ngươi thật sự gặp nguy hiểm thì làm thế nào? Cho dù là cạm bẫy…. Chỉ cần ngươi không có việc gì, thì tốt rồi.”
Dưới ánh trăng, Tiêu Nhiên cứ lẳng lặng đứng như vậy, cười dịu dàng, giống như ánh trăng làm cho người ta cảm thấy tinh khiết và an tâm. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng bị Tiêu Nhiên chạm đến rồi. Nàng chỉ cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, đột nhiên rất muốn ôm hắn, tùy ý khóc một trận. Nàng không sợ mất thể diện trước mặt hắn, bởi vì nàng biết hắn tuyệt đối không cười nàng.
“Hạ Lan?”
Tiêu Nhiên đợi thật lâu cũng không nghe thấy tiếng Hạ Lan Phiêu trả lời, không khỏi có chút hoảng hốt. Hắn cúi đầu nhìn, lại thấy trên mặt nàng đã tràn đầy nước mắt. Trong cung điện mờ tối, nàng cứ không tiếng động nức nở như vậy, thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ điềm đạm đáng yêu bị vứt bỏ. Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy lòng mềm nhũn, mà tay Hạ Lan Phiêu đột nhiên lại ôm chặt hông của hắn, nức nở nói: “A Nhiên, để cho ta ôm một cái. Ta rất sợ.”
Hạ Lan….
Giọng nói thiếu nữ mềm mại làm cho lòng của Tiêu Nhiên nhảy mãnh liệt. Hắn chỉ cảm thấy trước ngực đột nhiên nhiều hơn một thứ mềm mại, mùi thơm nhàn nhạt trên người Hạ Lan Phiêu cũng làm cho mặt của hắn hồng như đốt. Tay chân hắn luống cuống, thân thể cứng ngắc, mà Hạ Lan Phiêu ôm hắn, dịu dàng nói: “Ta muốn về nhà…. A Nhiên, ta muốn về nhà.”