Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 76: Tiêu Mặc khắc nghiệt




Trong mấy giây ngắn ngủi Hạ Lan Phiêu ở trên không trung, trong đầu đã thật nhanh hiện lên vô số ý niệm, cảm giác cả người tràn đầy lực lượng. Nhưng mà, loại trạng thái không trọng lượng này cũng không duy trì bao lâu, nàng đột nhiên rơi thẳng xuống, bị một cánh tay vòng chắc. Cánh tay này ôm nàng vô cùng chặt, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Mặc đang dùng vẻ mặt băng sương nhìn Hồng Nhan. Mà trong tay của hắn, đang cầm một cây trường tiên (roi dài).

“Hoàng Thượng….”

Thì ra không phải là đột nhiên có võ công, là được Tiêu Mặc cứu! Trong lòng Hạ Lan Phiêu rất thất vọng.

A, tại sao ta chưa bao giờ biết Tiêu Mặc có võ công? Nhớ tới, ngày Hạ Lan Thụy bức vua thoái vị, hắn cũng ‘cuốn’ ta tới như vậy…. Nhưng vì sao vũ khí của Tiêu Nhiên người ta là thanh kiếm hoa lệ, vũ khí của hắn lại chính là roi? Là bởi vì hắn có phong cách S.M sao? Không không, đang ở trước nguy hiểm ta còn suy nghĩ vớ vẩn cái gì? Tử Vi nàng còn đang gặp nguy hiểm!

“Hoàng Thượng, thích khách này là tâm phúc của Hạ Lan Thụy, nàng muốn giết ta. Nếu không phải Tử Vi giúp ta ngăn cản, ta đã sớm chết. Hoàng Thượng, cứu ta!”

Hạ Lan Phiêu hốt hoảng kéo ống tay áo của Tiêu Mặc, Tiêu Mặc đột nhiên có chút vui vẻ. Lúc này, Tiêu Nhiên đã dẫn Ngự Lâm quân bao vây quanh Hồng Nhan làm cho nàng có mọc cánh cũng không thể thoát. Tất cả cung tiễn thủ đều giương tên nhắm chuẩn trái tim của nàng ta, chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, liền bắn nàng thành con nhím. Trên mặt Tiêu Nhiên tràn đầy lo lắng không thể che dấu, Tiêu Mặc liếc hắn một cái, lẳng lặng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Hạ Lan Phiêu, thấy đã bày xong tư thế công kích Hồng Nhan, hỏi Hạ Lan Phiêu: “Nàng ta còn đánh ngươi?”

“Hả? Phải…. Chỉ là một bạt tai, không có gì lớn. Hoàng Thượng, mau cứu Tử Vi! Nàng vẫn còn ở trong cung!”

“Lá gan của ngươi rất lớn, lại dám làm bị thương nữ nhân của Trẫm.” Tiêu Mặc tà mị cười, đi về phía Hồng Nhan: “Thái y đi trước đến Phượng Minh cung cứu người, nữ nhân này là con mồi của Trẫm, ai cũng không cho tiến lên.”

Tiêu Nhiên giật mình. Hắn nhìn Tiêu Mặc luôn tỉnh táo trước sau như một giờ khắc này lại đang quơ múa trường tiên, quất roi vào trên người Hồng Nhan, mà Hông Nhan bất luận né tránh thế nào cũng không tránh được. Thuở nhỏ, bọn họ bị cao nhân nghiêm khắc huấn luyện, Tiêu Nhiên có sở trường dùng kiếm, mà Tiêu Mặc lại có sở trường là roi và chưởng. So với kiếm ưu nhã khắc nghiệt, một chiêu đoạt mạng, hình như Tiêu Mặc thích tự mình nhìn thấy sợ hãi của người ta trước khi chết. Hắn là một người vô cùng tự kiềm chế, sẽ không dễ dàng để lộ chuyện mình biết võ công. Cho nên, người đời chỉ biết Tiêu Nhiên kiếm thuật siêu tuyệt, nhưng không biết Tiêu Mặc cũng là một cao thủ không phân cao thấp với Tiêu Nhiên. Nhưng hôm nay, hình như hắn mất khống chế…….

Không biết đã bao lâu, Hồng Nhan bị Tiêu Mặc đánh cho thở hồng hộc, tê liệt ngã xuống mặt đất, ngay cả hơi sức để bò cũng không có. Trên người của nàng, tràn đầy vết thương chằng chịt, da thịt đỏ tươi cũng bị lộ ra ngoài. Nàng nằm trên mặt đất cố gắng giãy giụa, nhìn Tiêu Mặc giống như ác ma, dùng hết sức lực toàn thân nguyền rủa: “Cẩu Hoàng đế ngươi sẽ chết không tử tế!”

“Thật sao?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Chỉ là ngươi sẽ chết trước Trẫm, thật là đáng tiếc.”

Tiêu Mặc nói xong, bước lên phía trước bẻ đầu của nàng một cái ‘rắc’, Hồng Nhan vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Trong miệng của nàng chảy ra máu đen, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt. Hạ Lan Phiêu yên lặng nhìn thi thể của Hồng Nhan, chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng một lúc, nhưng không có kinh hoàng khi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể. Nàng không nói một lời đi qua thi thể của Hồng Nhan, muốn đi thăm Tử Vi, lại thấy Tử Vi đang lẳng lặng nằm ở trên giường, trên mặt đang đắp một tấm vải trắng.

“Đây là…. Chuyện gì xảy ra?”

“Hồi nương nương, trái tim Tử Vi cô nương suy giảm, mất máu quá nhiều mà chết.”

“Chết…. Đã chết rồi sao?” Hạ Lan Phiêu kinh ngạc hỏi.

“Vâng.” Trần Thái y xoa mồ hôi trên trán, nhìn nàng an ủi: “Xin nương nương nén bi thương. Thật ra thì, coi như Tử Vi cô nương không trúng đao cũng vẫn sẽ chết. Độc trong cơ thể nàng đã phát tác, nếu là trên người không có một khối da hoàn hảo. Nếu như độc phát mà chết, nàng sẽ càng khổ sở hơn, cho nên có thể chết đi như vậy cũng coi như Tử Vi cô nương có phúc khí….”

Trần Thái y nói cái gì Hạ Lan Phiêu một chút cũng không nghe thấy. Nàng đi thẳng đến chỗ Tử Vi, một tay vén lên vải trắng đắp trên mặt nàng. Tử Vi ở dưới vải trắng, an tường ngủ. Trên người nàng chỗ hồng chỗ trắng, thoạt nhìn rất thê thảm không nỡ nhìn, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy chưa bao giờ nàng xinh đẹp như vậy, an tĩnh như vậy. Nàng ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Tử Vi, áp sát mặt mình vào mặt nàng. Trên người của nàng đã tràn đầy máu tươi, mà nàng không hề hay biết, giống như hoa hồng nở rộ trong máu.

“Hoàng Hậu nương nương, nên để Tử Vi cô nương đi thôi. Tử Vi cô nương đã đi, xin Hoàng Hậu nương nương nén bi thương.”

“Ta biết rõ.” Hạ Lan Phiêu buồn bã cười một tiếng: “Thật ra thì, từ lúc Tử Vi vì ta xông về phía Hồng Nhan chặn một đao, từ lúc ta bỏ nàng bước ra khỏi cung điện kia thì, ta đã biết nàng sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Mặc dù biết rõ nàng sẽ chết, ta còn không biết xấu hổ bỏ lại nàng, mà trước khi chết nàng còn nói ‘cám ơn’ với ta…. Ha ha, nàng cám ơn ta cái gì, ta có cái gì tốt để nàng cám ơn hay sao? Mục tiêu của Hồng Nhan luôn là ta, nhưng nàng không muốn ta chết đi…. Chỉ bởi vì ta là chủ tử, mà nàng là nha hoàn sao? Bởi vì mạng của ta cao quý hơn nàng sao? Ta thật sự không hiểu tại sao nàng muốn chết vì ta…. Vì ta – ta sợ chết như vậy, không đáng giá….”

Hạ Lan Phiêu nói xong, ngây ngốc ôm Tử Vi, không chịu buông tay. Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên chỉ là trầm mặc nhìn nàng cả người đầy máu quỳ gối bên giường, ánh mắt trống rỗng, giống như trong một đêm liền mất đi linh hồn. Nàng cứ đờ đẫn quỳ như vậy, quỳ một lần chính là suốt cả đêm, mà Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên liền đứng sau lưng làm bạn với nàng. Tiêu Nhiên mặc dù cố kỵ Tiêu Mặc hiểu lầm nên không có tiến lên khuyên bảo nàng, nhưng hắn thấy Hạ Lan Phiêu đau thương như vậy, dáng vẻ tuyệt vọng như vậy, tâm bắt đầu đau. Hắn đi lên trước, cúi người, dịu dàng nói với Hạ Lan Phiêu: “Hoàng Hậu, đây không phải là lỗi của ngươi. Thái y cũng đã nói, coi như nàng không cứu ngươi, cũng sẽ chết, thậm chí sẽ chết thảm hại hơn. Kết cục như vậy, đối với cả hai bên đều là tốt nhất. Ngươi buông tay, để cho Tử Vi nhập thổ vi an (*) được không?”

(*) nhập thổ vi an: chôn cất, an nghỉ.

Hạ Lan Phiêu không nói gì, vẫn ôm chặt Tử Vi, nhìn cũng không nhìn Tiêu Nhiên một cái, hình như chẳng nghe thấy gì cả. Tiêu Nhiên không ngừng khuyên lơn nàng, mà Tiêu Mặc lại đi lên phía trước, nhét một cây đao vào trước mặt Hạ Lan Phiêu, nói bên tai nàng: “Chết cũng là một loại giải thoát, nàng có thể, ngươi cũng có thể. Nếu ngươi không muốn sống, ngươi có thể lựa chọn cái chết, không ai ngăn cản ngươi cả. Ngươi…. Có không?”